Chiếc xe của Quân lướt đi êm ái trên những con phố quen thuộc của Hà Nội, nhưng tâm trí tôi còn vương vấn những hình ảnh và âm thanh từ buổi họp lớp. Quân không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay đùi tôi, như một ủi không . Anh hiểu tôi, hiểu rằng đôi khi sự im lặng lại là điều tôi cần những biến cảm xúc.
Chúng tôi về đến căn hộ của mình, nơi tôi đã xây dựng một cuộc sống mới, hoàn toàn khác biệt với những gì tôi có với Lục Trạch. Căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng, tràn ngập ánh sáng và cây xanh, phản ánh đúng con người tôi hiện tại: yên, tại, và sức sống. Quân pha cho tôi một ly trà gừng ấm, mùi hương dịu nhẹ lan tỏa khắp phòng, xua đi chút lạnh lẽo còn vương lại tôi.
“Em ổn chứ?” Anh hỏi khẽ, ánh mắt lo lắng. Tôi nhìn anh, cảm thấy mình ấm áp lạ thường. “Em ổn. Chỉ là… hơi ngờ thôi.” Tôi không muốn giấu anh cứ điều gì. “ Nghi và Lục Trạch… họ . Thậm chí còn tệ hơn.”
Quân khẽ nhíu mày. “Anh đã nghĩ em sẽ không gặp lại họ.” Anh biết quá khứ của tôi, nhưng anh chưa bao giờ đào sâu vào nó. Anh luôn tôn trọng không gian riêng tư và những vết sẹo chưa lành của tôi. “Nhưng xem ra, họ chưa buông tha em.”
Tôi thở dài. “Họ muốn tôi phải khổ sở, phải hối hận đã rời đi. Đặc biệt là Lục Trạch, anh ta muốn chứng tỏ tôi không sống tốt nếu thiếu anh ta. Nghi thì muốn khẳng định vị thế của mình, muốn chứng minh cô ta là người chiến thắng.” Tôi cảm thấy một sự mệt mỏi cùng cực dâng .
“Em không cần phải chứng minh cứ điều gì với họ.” Quân nắm lấy tay tôi, những ngón tay ấm áp và vững chãi. “Em đã sống tốt, đã vượt qua tất cả. Đó là sự , và sự thì không cần phải khoe khoang.”
Những của Quân như một liều thuốc thần. Anh luôn là như , không khoa trương, không sáo rỗng, nhưng luôn đúng lúc và đúng mực. Anh là bến đỗ bình yên những bão tố cuộc đời tôi. Tôi dựa vào vai anh, cảm sự toàn tuyệt đối. Sáu trước, khi tôi rời bỏ tất cả, tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ tìm được hạnh phúc nữa.
Ngày đó, trận cãi vã kinh hoàng với Lục Trạch, tôi đã vơ vội vali, mua vé máy bay sang châu Âu. Tôi không có một kế hoạch cụ nào, chỉ biết mình cần phải đi xa, xa khỏi những dối trá, xa khỏi những vết thương. Tôi đã lang thang qua nhiều thành phố, làm đủ mọi công việc để tồn tại. Từ bưng bê ở nhà hàng, đến làm thêm ở hiệu sách, thậm chí là dạy tiếng Việt cho người ngoài.
Những ngày ở xứ người cô độc và khó khăn. Tôi không ngừng khóc, không ngừng hỏi tại sao mọi chuyện lại xảy ra với mình. Nỗi đau bị phản bội bởi cả người yêu lẫn bạn cứ gặm nhấm tâm hồn tôi chút một. Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ tin tưởng ai nữa, sẽ đóng cửa trái tim mình vĩnh viễn. Nhưng rồi, chính sự cô độc ấy, tôi đã học được cách chữa lành.
Tôi đọc sách nhiều hơn, khám phá những nền văn hóa mới, và quan trọng , tôi học cách lắng nghe chính mình. Tôi ra rằng, giá trị của bản không nằm ở việc ai đó yêu mình hay phản bội mình, mà nằm ở chính con người mình, ở khả năng đứng dậy vấp ngã. Tôi viết nhật ký, ghi lại những suy nghĩ, cảm xúc, và cả những ước mơ nhỏ bé của mình.
Sáu ở châu Âu đã biến tôi từ một cô gái yếu đuối, dễ tổn thương thành một người phụ nữ trưởng thành, mạnh mẽ, và bản lĩnh. Tôi học cách lập, quyết định mọi thứ, không còn phụ thuộc vào kỳ ai. Tôi học được cách tha thứ, không phải cho Lục Trạch hay Nghi, mà là cho chính bản mình, để giải thoát mình khỏi gánh nặng của hận thù.
Tôi trở về Việt Nam không phải còn vương vấn gì với quá khứ, mà tôi muốn một chương mới cuộc đời mình, ở nơi mình sinh ra và lớn . Tôi muốn mang những kinh nghiệm, những kiến thức mình tích lũy được ở ngoài về để xây dựng sự nghiệp, để đóng góp cho quê hương. Và rồi, tôi gặp Quân.
Quân là một kiến trúc sư tài năng, anh hơn tôi vài tuổi, nhưng sự trưởng thành và chín chắn của anh khiến tôi cảm thấy bình yên ngay từ lần gặp gỡ. Anh không phô trương, không nói những hoa mỹ, nhưng mọi hành động của anh đều hiện sự quan tâm và chân thành. Anh lắng nghe tôi nói về quá khứ mà không phán xét, anh chấp mọi khía cạnh của tôi, cả những vết sẹo và tổn thương. Anh giúp tôi tin lại vào tình yêu, tin lại vào sự tử tế của con người.
Chúng tôi kết hôn đơn giản, ấm cúng, chỉ có gia đình và những người bạn thiết . Tôi không muốn sự ồn ào, không muốn phô trương. Tôi chỉ muốn một cuộc sống bình dị, yên bên người đàn ông tôi yêu. Và Quân đã cho tôi điều đó, một cuộc sống mà tôi chưa bao giờ dám mơ ước những gì đã trải qua.
“Họ sẽ không buông tha em dễ dàng đâu.” Quân nói, giọng anh có chút kiên quyết. “Anh biết Lục Trạch là kiểu người nào. Hắn ta sẽ tìm mọi cách để làm phiền em, thậm chí là phá hoại cuộc sống của em.”
Tôi nhắm mắt lại, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Tôi biết Quân nói đúng. Lục Trạch là một người đàn ông có tính cách chiếm hữu và cao đại. Anh ta không chấp việc tôi đã sống tốt hơn anh ta. Anh ta sẽ tìm cách kéo tôi xuống bùn, để chứng minh rằng anh ta đúng, rằng tôi không xứng đáng có được hạnh phúc.
“ thì, em sẽ không để họ làm .” Tôi mở mắt, ánh mắt kiên định. “Em đã mất sáu để xây dựng lại cuộc đời mình. Em sẽ không để cứ ai phá hủy nó.” Tôi biết cuộc chiến này sẽ không dễ dàng, nhưng tôi đã sẵn sàng. Tôi không còn là Lan Vy của ngày xưa, cô gái yếu đuối và dễ bị tổn thương. Giờ đây, tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ, và tôi sẽ bảo vệ hạnh phúc của mình bằng mọi giá.
