Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Tôi đặt điện thoại xuống, dùng nước lạnh rửa mặt, bắt bản thân bình tĩnh lại một lúc, rồi mới từ từ vịn tường đi về phía phòng.

đến trước cửa, tôi định mở cửa thì bên trong bất ngờ vang lên giọng một người phụ nữ, tim tôi tức thắt lại.

“Phó Hằng, tôi đi ba năm rồi, anh chưa từng nghĩ đến tôi sao?”

Tống Dao, gái cũ bạch nguyệt quang của Phó Hằng mà lại đến rồi!

Phó Hằng không lên tiếng, thân của hắn là Trương Cường lại hề hề đỡ lời: “Nếu cậu ta không nhớ cô thì sao lại nhờ tôi gọi điện mời cô tới?”

mới biết tin Tống Dao về nước, Phó Hằng đã vội vã gọi cô ta đến, đủ cô ta quan trọng đến mức nào trong lòng hắn.

Lòng tôi lần này thật sự lạnh buốt đến tận xương.

Giọng người phụ nữ kia quyến rũ, vô tư hỏi: “Nhưng tôi nghe nói, anh có gái rồi, còn dẫn về ra mắt dịp Tết mà?”

Phó Hằng định nói gì đó, nhưng Trương Cường chen ngang: “Ôi dào, đồ thay thì sao mà so với người thật ? Cô quay về, Phó Hằng nào còn tâm trí dẫn người thân về gặp phụ huynh . Cậu ta đã tính tay rồi.”

Giọng Phó Hằng đầy dịu dàng: “Tống Dao, ba năm em đi, ngày nào anh cũng nhớ em. Mình quay lại nhé!”

ba năm qua tôi bên cạnh hắn, là gì chứ?

Chỉ là công cụ hắn nguôi ngoai nỗi nhớ Tống Dao thôi sao?

Nỗi buồn trong tôi nhanh chóng cơn giận nuốt chửng.

Tay tôi run lên, siết chặt đến mức trắng bệch.

Tôi cố nén xúc động xông , tiếp tục nghe họ nói .

Giọng Tống Dao đã nghèn nghẹn: “Em cũng ở bên anh, nhưng nhà anh không đồng ý, nhỏ của anh.”

Phó Hằng hạ thấp giọng: “Anh đã nghĩ ra cách rất hay rồi!”

“Dùng Hứa Vi thay em ra mắt phụ huynh, đợi tới ngày cưới thì trực tiếp đổi lại bằng em.”

Nghe đến đây, cả người tôi lạnh toát, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Tôi không ngờ, mình không chỉ là kẻ thay , mà giờ còn trở thành công cụ hai người họ trắng trợn tráo đổi!

Phó Hằng, anh còn biết nào là trái tim không?

Tôi cũng tức hiểu ra vì sao hắn lại vội vã cầu hôn Tống Dao đến , không chỉ là vì yêu.

Hắn từng nói với tôi: ông nội Phó tuyên bố rằng chỉ hắn cưới người môn đăng hộ đối, thì sẽ có tư cách tranh giành quyền thừa kế nhà họ Phó với nhỏ Phó Huyền Dạ.

Mà tôi, thiên kim nhà họ Hứa của gia tộc giàu có , luôn từ chối lời cầu hôn của Phó Huyền Dạ.

nên, chỉ Phó Hằng cưới tôi trước khi Phó Huyền Dạ lấy vợ, thì hắn có thể dễ dàng thừa kế tài sản từ ông nội mà không tranh giành.

Phó Hằng, anh đúng là tính toán giỏi thật.

Không anh từng nói, vì tôi, anh không gì cả, chỉ sống một cuộc đời bình thường thôi sao?

Tống Dao quay về, tất cả lời hứa đều thành mây khói rồi đúng không?

Anh cứ chờ đó mà hối hận đi.

2

Tôi đẩy cửa .

Phó Hằng và Tống Dao đang ôm nhau chặt cứng, giật mình đứng tách ra ngay tức, cứ như bắt quả tang.

Như che giấu sự chột dạ, Phó Hằng gượng giới thiệu: “Đây là anh, Tống Dao.”

Rồi hắn chỉ tay về phía tôi, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi Tống Dao, mang theo chút áy náy: “Đây là gái anh, Hứa Vi.”

Cả hai họ như đã ngầm đồng ý với kế hoạch tráo đổi mà Phó Hằng đề xuất, tức quay sang tỏ ra thân thiện với tôi.

Tống Dao nhướng mày, giọng điệu đắc ý: “Chào Hứa Vi, Phó Hằng nói cô giống tôi, ban đầu tôi còn nghi ngờ. Ai ngờ thật sự nhìn như hai chị em đó.”

Cô ta thân mật đứng dậy, khoác tay tôi, làm nũng với Phó Hằng: “Cậu đúng là có mắt nhìn người ghê!”

Cô ta rõ ràng là đang tự khen mình.

Tôi mím môi, cố nuốt xuống cơn buồn nôn đang dâng lên, rồi quay sang nói với Phó Hằng: “Tôi uống hơi nhiều, khó chịu, về.”

Phó Hằng tức liếc mắt ra hiệu Trương Cường.

Hắn rõ ràng không đi, làm sao bỏ Tống Dao đang ngồi ở đó?

“Cô xem, Phó Hằng cũng lâu rồi chưa gặp tôi. Hay tài xế nhà tôi đưa cô về trước nhé?”

tôi nói thêm một lát rồi về.”

Tôi gật đầu, quay người rời đi thật nhanh.

Phía sau lưng, giọng Tống Dao cợt vang lên: “Mẹ Phó thích mấy cô gái rộng lượng như lắm đấy.”

Chỉ ở đó thêm một giây , tôi thật sự sẽ lao đến cào nát cái vẻ mặt giả tạo của họ.

Sáng hôm sau, khi trời hửng sáng, Phó Hằng về đến nhà, tôi đang ngồi trang điểm.

Trên người hắn nồng nặc mùi nước hoa phụ nữ, khiến tôi ho khan vì khó chịu.

Tôi quay mặt đi, giả vờ như không nhìn vết hôn đỏ bầm mà hắn cố tình giấu sau cổ.

Phó Hằng lại gần bàn trang điểm, nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên: “Hứa Vi, hôm về nhà anh gặp bố mẹ, em trang điểm xinh một chút, mẹ anh khó tính lắm.”

“Đôi mắt em đẹp như , nhưng hôm thiếu thiếu gì đó.”

Tôi nhạt trong lòng, ngoài mặt giữ vẻ bình thản: “Thiếu gì ?”

Hắn nói: “Thiếu một nốt ruồi lệ ở khoé mắt.”

Trong đầu tôi tức hiện lên gương mặt Tống Dao, điểm khác biệt lớn giữa tôi và cô ta chính là nốt ruồi lệ ấy.

Trước đây, tôi luôn làm theo lời hắn.

Nhưng hôm , tôi thản nhiên tô son, giọng nhạt nhẽo: “Nốt ruồi ở đó không may mắn. Em như này là đủ rồi.”

Phó Hằng há miệng, nhưng không nói thêm .

Khi đến trước cửa nhà họ Phó, hắn còn dặn dò thêm: “Mẹ anh là người quyết định mọi thứ trong nhà, bà ấy kiêu ngạo quen rồi, em cứ chiều theo là .”

“Hôm về nhà, chỉ có một mục đích duy , chúng ta kết hôn, nhớ kỹ nhé.”

Tôi không đáp, thẳng biệt thự nhà họ Phó.

Bố mẹ Phó Hằng ngồi ở vị trí chính giữa phòng khách, tôi đến cũng chỉ gật đầu qua loa.

Rồi mẹ hắn bắt đầu tra hỏi tôi như đang thẩm vấn một phạm nhân: “Cô là gái Phó Hằng? Nó nói nhà cô chỉ buôn bán nhỏ?”

Tôi lễ phép gật đầu: “Vâng.”

Tôi chưa từng tiết lộ thân phận thật với Phó Hằng.

“Gương mặt thì đúng là kiểu nó thích thật, nhưng gia cảnh thì tầm thường quá, chẳng giúp ích nhà họ Phó cả.”

“Bao nhiêu thiên kim nhà giàu gả nhà này còn tôi gạt ra hết, cô lấy gì mà đòi cưới Phó Hằng?”

Phó Hằng hoảng lên: “Mẹ, con…”

Tôi cắt lời hắn, giọng cao hơn một chút: “Vâng, bác nói đúng, cháu không xứng với Phó Hằng.”

“Vì hôm cháu đến, là tay với anh ấy.”

3

tay? Hứa Vi, em điên rồi à!”

Phó Hằng bật dậy khỏi ghế sofa, sắc mặt bố mẹ hắn cũng sầm lại.

“Hừ, còn dám đòi tay con trai tôi? Cô tưởng mình là ai? Cút đi, cút ngay khỏi nhà họ Phó!”

“Tết mà gặp thứ xui xẻo như cô, đúng là đen đủi!”

Phó Hằng trợn mắt, mặt hằm hằm kéo tay tôi lôi ra ngoài.

Trong lòng tôi thì lại sảng khoái vô cùng.

Bố mẹ hắn càng tức giận, tôi càng vui.

Tôi sẽ không bản thân biến thành công cụ phục vụ tham vọng của hắn .

“Hứa Vi, em tốt giải thích rõ ràng anh biết, vì sao lại đòi tay!”

Phó Hằng đứng chắn trước mặt tôi, tức đến mức mặt trắng bệch.

Tôi chu môi: “Vì em không xứng với anh.”

“Vớ vẩn! Lúc yêu nhau em đã biết rõ thân phận của anh rồi mà? Sao bây giờ lại bảo không xứng?”

Hắn bỗng như sực nhớ ra điều gì đó, cau mày: “Tối qua em đã khác lạ rồi, là vì Tống Dao đúng không?”

nghe tên Tống Dao, tôi không nhịn mà đảo mắt một vòng.

“Tống Dao là thiên kim nhà họ Tống, anh chỉ đùa tí nói em giống cô ta thôi mà? Người ta còn chẳng giận, em giận gì?”

Hắn thật sự nghĩ tôi tay chỉ vì đó sao?

Tôi chẳng buồn giải thích.

“Giống thì tốt chứ? Ngoài khuôn mặt ra, em còn gì hơn cô ta đâu.”

Tôi… hắn chọc thật rồi.

Không biết nếu hắn biết tôi chính là thiên kim của nhà họ Hứa, gia tộc giàu hiện thì liệu hắn có nuốt lại bốn chữ ‘bình thường’ không?

“Đúng, em bình thường, nên em tự ti, không xứng với nhà anh.”

Hắn trợn mắt nhìn tôi như thể tôi là sinh vật ngoài hành tinh: “Biết dám đòi tay?”

“Hứa Vi, em có biết ngoài anh ra, cả đời này em cũng chẳng chạm nổi giới hào môn đâu!”

“Anh đang em hội chân giới thượng lưu đấy! Chỉ em quay lại xin lỗi bố mẹ anh, chúng ta có thể quay lại như cũ!”

Tôi giật tay ra khỏi tay hắn, lùi lại vài .

“Thôi, em không xứng.”

Phó Hằng giận đến đỏ mặt: “Hứa Vi! Nếu em dám rời bỏ anh, chắc chắn sẽ không có người đàn ông nào điều kiện tốt như anh chấp nhận em đâu!”

Ồ?

Tôi xoay người, nhẹ: “ anh nhớ kỹ những lời mình nói hôm nhé.”

Rồi tôi mỉm rạng rỡ, xoay người rời đi đầy khí phách.

Tối hôm đó, khi tôi đang thu dọn hành lý, Phó Hằng gọi điện liên tục nhưng không hề xuất hiện.

Tôi phiền nên bấm máy nghe.

“Hứa Vi, ban ngày anh lỡ lời, em đừng giận nhé? Anh biết điều kiện nhà anh khiến em có chút tự ti, là lỗi của anh không ý đến cảm nhận của em.”

“Nhưng không sao, anh đã nói với bố mẹ rồi, họ đồng ý em thêm một hội.”

Tôi dùng kéo cắt từng tấm ảnh chụp chung của hai đứa, như đang xóa bỏ chứng cứ về một giai đoạn ngu muội.

Giọng tôi lười nhác: “Lòng tốt của anh, tôi xin nhận. Còn hội, dành người xứng đáng hơn đi.”

Phó Hằng chưa chịu buông: “Đúng rồi, hôm nhỏ của anh bất ngờ bảo mùng bảy đến dự đám cưới của ấy. là người có tiếng nói trong giới kinh doanh, đến bố mẹ anh còn nghe lời.”

“Nếu em không gặp bố mẹ anh, anh dẫn em đến gặp . Chỉ đồng ý, thì không còn vấn đề gì .”

Tôi nhướng mày, cố ý lái sang khác: “Cô dâu là ai ?”

Phó Hằng tức đáp: “ anh kín tiếng lắm, đám cưới cũng đột ngột, anh không rõ cô dâu là ai.”

“Nhưng chắc chắn không là thiên kim nhà họ Hứa, người đã biến mất lâu rồi ấy.”

Tôi từng dặn Phó Huyền Dạ giữ kín thân phận của tôi.

Tôi ghét rắc rối, mà anh ấy cũng giữ lời.

, em đồng ý rồi đúng không?” Phó Hằng dè dặt hỏi.

Đúng lúc đó, trong điện thoại vang lên giọng của một người phụ nữ: “Phó Hằng, sao rồi? Cô ta đồng ý chưa?”

Là Tống Dao.

Phó Hằng tức cúp máy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương