Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
Tối nay Tiểu Tiểu lại có gì không đúng, cứ tránh tôi mãi, cứ hễ tôi gần nó, nó lại ngẩng đầu nhìn lên trời như mọi khi. Tôi tránh xa nó, nó lại đi về phía tôi. Vẻ muốn từ chối lại muốn đồng ý.
Tuy nhiên, tôi có chút không yên tâm, chẳng lẽ bác sĩ sự có thể biết Tiểu Tiểu là con đực thông qua giấc mơ?
Tự lực cánh sinh tốt hơn, tôi quyết định tự mình xác minh. Vì , tôi cầm một thanh snack , tiến lại gần Tiểu Tiểu:
“Tiểu Tiểu, có ngon .”
Có lẽ do tôi cười quá đáng sợ, Tiểu Tiểu không thèm để ý tôi. Tôi không bỏ cuộc, cầm món chơi yêu nhất của Tiểu Tiểu tiếp tục dụ dỗ nó:
“Tiểu Tiểu, có món chơi yêu nhất của con .”
không để ý tôi.
Không nên như chứ, bình thường Tiểu Tiểu rất quấn quýt tôi .
Tôi có chút chán nản, định sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng:
“Tiểu Tiểu, nếu con không lại đây với . Ngày mai sẽ đưa con đi triệt sản.”
“Nghe con d.a.o cắt xuống, đau lắm đấy. Bé cưng Tiểu Tiểu của chúng ta chắc chắn không chịu nổi đâu.”
Quả nhiên có tác dụng. Nó do dự vài giây, mới bước những bước nhỏ về phía tôi. Nhưng không thèm nhìn tôi.
Một, hai, ba!
Tôi nhanh tay lẹ ôm chầm lấy nó.
Một tay giữ chặt hai chân trước của nó, một tay chuẩn bị mở hai chân của nó ra.
“Yên tâm nào con yêu, làm nhanh lắm.”
“Chắc chắn sẽ không đau chút nào.”
Hình như tôi lỡ lời rồi. Tiểu Tiểu nghe tôi xong liền bắt đầu giãy giụa.
“Chỉ một chút thôi!”
Tiểu Tiểu kiên quyết không chịu khuất phục, dùng đuôi che chắn bản thân kỹ.
Tôi nhấc lên, “cậu nhỏ” liền hiện rõ mồn một trước tôi.
Tôi không nhịn lẩm bẩm:
“Lớn quá!”
“Xin lỗi con, không nên gọi con là Tiểu Tiểu.”
“Nên đổi tên con thành Đại Đại mới đúng.”
Bị tôi nhìn hết, Tiểu Tiểu không còn giãy giụa nữa, ngược lại còn lộ ra vẻ ấm ức.
Tôi có chút chột dạ, vội vàng dỗ dành Tiểu Tiểu: “ chỉ là hơi tò mò thôi.”
Tiểu Tiểu không nghe tôi giải , quay đầu bỏ đi, chỉ để lại tôi một bóng lưng đầy quả quyết. Thậm chí tối cũng không tìm tôi ngủ chung. Vì , tôi áy náy chột dạ chìm vào giấc ngủ.
Nhưng không biết tại sao, ngủ ngon lại cảm người như bốc hỏa, nóng ran, chỉ cảm cả người nặng trĩu.
Tôi không nhịn ngồi dậy, nhìn kỹ lại, thì ra là Tiểu Tiểu lại nằm đè lên người tôi.
Hình như có gì không đúng.
Tôi chớp , Tiểu Tiểu bỗng chốc biến thành một người đàn ông trần truồng!
Gương , sao lại quen quen?
5.
Tôi dụi dụi , tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn. Không chứ, gương sao lại giống bác sĩ tám phần?
Không đúng, nhìn kỹ lại lần nữa.
Hình như là bác sĩ .
Nửa đêm nửa hôm, nam thanh nữ tú, ở chung một phòng.
Hơn nữa, bác sĩ còn…
Tôi thừa nhận tôi có chút hoảng loạn.
dáng vẻ hốt hoảng của tôi, bác sĩ có chút kinh ngạc lên tiếng:
“Chủ nhân.”
“?!”
Đây là chuyện gì thế !
Còn chơi trò chữ cái nữa chứ, tôi che cười gượng:
“Hay là, mặc vào trước đã?”
“Chủ nhân, người chưa mua tôi , tôi luôn như ?”
Lời khó hiểu.
Tôi cảnh giác lùi về vài bước:
“Thứ nhất, tôi không chủ nhân của anh. Thứ hai, bác sĩ , không ngờ anh lại chơi như đấy.”
Anh ta khẽ ho khan hai tiếng:
“Không cô cô đã biết rồi sao?”
“Tôi là Tiểu Tiểu đây, chủ nhân.”
Hả?
Câu đối với tôi không khác gì sao chổi va vào Trái Đất.
Tôi véo má mình, ôi, đau . Tôi sự không đang nằm mơ!
Hóa ra bác sĩ thú y của cưng nhà tôi lại là cưng nhà tôi!
Tôi thử thăm dò anh ta:
“Gọi một tiếng nghe thử xem? Triệu Tiểu Tiểu.”
Anh ta khẽ cười:
“Ghé sát tai cô gọi không?”
rồi, anh ta đứng dậy đi về phía tôi, toàn thân từ trên xuống dưới bị tôi nhìn hết. Vai rộng eo thon, cơ bụng sáu múi ẩn hiện. Khi di chuyển, đuôi bên hông vô tình lộ ra.
Người mình đuôi.
khi hóa thành hình người, đuôi dường như càng thêm to lớn hơn.
Tôi nuốt nước bọt:
“Không !”
Tôi bật dậy, lập tức chui tọt vào tủ .
“Tôi tìm anh mặc.”
Tránh để anh ta cứ quyến rũ tôi mãi như . Nhìn không ăn , sự rất khó chịu. Tôi hít sâu vài hơi, cố gắng bình ổn lại tâm trạng.
Tìm kiếm trong tủ hồi lâu, cuối cùng tôi cũng nhìn một bờm tai ở trong góc.
“Anh cứ mặc cái trước đi.”
“Phù hợp với khí chất của anh đấy.”
Tôi đưa bộ hầu gái và bờm tai trong tay anh ta, lén lút vui mừng thầm. Anh ta quan sát hồi lâu, nhỏ giọng :
“Nhưng tôi muốn mặc blouse trắng cơ.”
Tôi dỗ dành anh ta:
“Váy trắng, yếm đen. Không là blouse trắng sao.”
Giọng điệu của anh ta có chút phấn khích:
“, nghe lời chủ nhân.”
Mỗi câu đều gọi “chủ nhân”, khiến tôi toàn thân tê dại.
Mặc bộ hầu gái xong, anh ta ngồi đối diện tôi, nghiêm túc giải :
“ ra tôi là người thú, tôi có thể biến đổi thành hai hình dạng, ban ngày là hình người, là bác sĩ . Ban đêm là hình dạng , là Tiểu Tiểu cô nuôi.”
Hóa ra là , thảo nào Tiểu Tiểu lúc nào cũng như có hai nhân cách, lúc thì quấn người, lúc thì lạnh lùng. Thì ra mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.