Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lên máy , Chu Thận tốt bụng nhắc tôi nếu say nên xin thuốc từ tiếp viên sớm.
Tôi gật đầu, rồi tức mở điện thoại bắt đầu “tố cáo” với bé cưng.
Tôi chưa từng nói mình say máy , anh ta biết kiểu gì?!
Tôi nghi ngờ nghiêm trọng là Chu Thận có âm mưu bắt cóc tôi bán nội tạng.
Bé cưng nhẫn tâm chỉ trả bằng sáu dấu “……”
Tiếp viên nhắc tắt điện thoại, tôi đành cất máy.
Bên cạnh, Chu Thận hạ giọng nói:
“Xin lỗi, lần trước tôi nghe lỏm em nói chuyện với đồng nghiệp, vô tình nghe chuyện em say máy , không có ý gì khác.”
Tôi vội vàng xua tay:
“Không sao đâu , em còn ơn vì anh nhắc nhở.”
Tên Chu Thận sao mà như con giun trong bụng tôi vậy trời.
Máy cất cánh, tôi vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Chứ ngồi tên Chu bóc lột ba tiếng đồng hồ ngại chết mất.
Cả tuần tác, mấy ngày đầu tôi và Chu Thận đều bận khảo sát nhà máy.
Là lính mới vào nghề, Chu Thận đã dạy tôi không ít thứ, nên tôi viết báo cáo cũng dễ hơn nhiều.
Anh ta cũng không có hành vi nào thất lễ hay vượt giới hạn, hình tượng anh trong lòng tôi… cải thiện không ít.
Và thế là bé cưng bắt đầu giận.
“Chỉ là đi tác thôi mà? Bé à, chẳng lẽ em bắt đầu thích em rồi?”
Lúc bé cưng nhắn tin tới, Chu Thận đang ngồi cạnh tôi, gõ chữ trên điện thoại.
Bàn tay xương khớp rõ ràng, chẳng khác gì tác phẩm nghệ thuật.
Đột nhiên, tôi nhớ mấy tấm ảnh cơ bụng bé cưng gửi hôm trước.
Trái tim tôi… đập cái “thịch”.
Tôi hoảng vội vàng tắt màn hình điện thoại, còn né người sang bên cạnh.
Bé cưng mới nói ra mấy câu “tội tày trời”, tôi dám thích người khác á?!
Tôi tức dỗ dành bé cưng đang ghen lồng lộn:
“Bé ơi, anh hiểu nhầm rồi.”
“ em đã biết là kiểu cô độc cả đời, em chỉ là kính nể chứ không có tí tình nào đâu.”
“Người em thích nhất luôn là anh mà.”
“Hứ!”
Tôi tin nhắn chữ mà câm nín luôn.
Bé cưng ghen, còn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo đáng kiểu là ý gì đây…
5
ngày chính thức ký hợp đồng, tôi ôm theo tài liệu chuẩn kỹ lưỡng, theo sau Chu Thận, sẵn sàng xung trận.
Nhưng kết quả là… còn chưa lượt tôi mở miệng, Chu Thận đã đè bẹp đối phương rồi.
Bên kia có vẻ tức tối, bèn chuyển hướng sang tôi, lẽ mập mờ, còn đùa giỡn nói với Chu Thận rằng chỉ cần tôi “đi tiếp khách” đêm, hợp đồng sẽ về tay chúng tôi.
Chu Thận đã dẫn tôi đây trước tận ba bốn ngày, rõ ràng là rất xem trọng hợp đồng .
Tôi – tân binh sở – chẳng giúp gì nhiều, giờ còn sàm sỡ.
Mồ hôi lạnh túa ra, tôi sợ Chu Thận sẽ vì hợp đồng mà vứt bỏ tôi.
Không ngờ Chu Thận tức lạnh , cầm chai rượu nện xuống trước đối phương.
“Tôi đích thân tới là nể các anh, nếu các anh không hợp tác dừng ở đây luôn cũng .”
Nói xong kéo tôi đứng dậy bỏ đi, quay về khách sạn.
nơi, bên ty kia đã dắt thằng cha sàm sỡ tôi tận nơi xin lỗi.
trước tôi và Chu Thận, ông ta mắng thẳng gã tổng kia, rồi ký luôn hợp đồng.
Chu Thận bảo tôi về nghỉ ngơi, tôi ơn anh rồi về phòng khách sạn.
Nhưng nghĩ tôi buồn.
Tôi gọi cho bé cưng.
“Em thấy mình vô dụng trời, đi tác chẳng giúp gì cho , còn gây thêm phiền toái nữa.”
“Anh có thấy em không? Game chơi cũng kẹt cấp, thi cử toàn đậu sát nút.”
Có lẽ vì người ở đầu dây bên kia là bé cưng – người hiểu rõ tôi nhất – nên tôi nói tủi thân, cuối cùng bật khóc thành tiếng.
Bé cưng quýnh quáng dỗ dành tôi:
“Không vậy đâu bé , lỗi là ở tên tổng kia, bề ngoài ra vẻ người đàng hoàng, bên trong là cầm thú.”
“Mà bé đã rất nỗ lực chuẩn rồi, với người mới mà nói như vậy là giỏi, bé chắc chắn đều thấy hết.”
“Bé hoàn toàn không đâu, chỉ là ông trời bé học cách nhận thế giới kỹ hơn, không là .”
“Hơn nữa, trong mắt anh, bé là đáng cực kỳ luôn ấy!”
Tôi ngẩn người.
Từ nhỏ tôi luôn bình thường, vì xung quanh toàn người xuất sắc nên sự tương phản rõ rệt, khiến ba mẹ thành tích tôi cũng chỉ biết thở dài.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe miêu tả như vậy.
Không là , mà là cần chậm rãi nhận thế giới .
Là… đáng .
Tâm trạng tôi tức bừng sáng.
“Bé à, anh thật sự là người tốt đi.”
Tự nhiên tôi có thôi thúc – tôi thật sự, thật sự anh ấy tức.
Tôi ôm lấy anh ấy.
Tôi nói:
“Bé , mình nhau đi, bây giờ luôn.”
nói tôi mở app đặt vé máy .
Hợp đồng đã ký xong, cũng bảo thời gian còn có thể đi loanh quanh chơi.
Nhưng tôi chẳng đi đâu cả, tôi chỉ bé cưng tôi.
Đầu dây bên kia im lặng.
Nếu không nghe thấy tiếng thở, tôi còn tưởng anh đã cúp máy.
Rồi anh mở :
“Bé ơi, anh… anh còn …”
Tôi tức cắt ngang:
“Anh đừng nói là bạn thân anh nữa đó nha. Bạn anh sao ngày nào cũng có việc vậy hả?!”
Đầu dây bên kia vẫn không nói gì.
Ngón tay đang lướt trên màn hình điện thoại chợt khựng , tôi chợt nhận ra điều gì đó:
“Có … anh không hề đúng không?”
Vì mỗi lần tôi nhắc chuyện nhau, anh đều có đủ lý do để từ chối.
Có khi bạn thân anh vốn chẳng hề cưới xin, cũng chẳng có đứa con nào đầy tháng cả.
luồng tức giận bốc thẳng lên não.
Tôi tức cúp máy, xóa rồi chặn luôn anh ta.
Còn nói gì mà tôi không , tôi đáng ? Toàn là dối trá!