Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Chỉ là Kiều Kiều, tiệc giao thừa vốn đã hẹn con đến. Năm nay coi như vì dì, đến dùng bữa với dì được không?”
Tình cảm thân thiết giữa tôi và dì Cố từ lần ấy ốm đã trở nên vô cùng bền .
Trong điện thoại lại ho khan mấy tiếng, tôi thở dài, đồng .
Lúc dì Cố điện, Tạ Duật đang ở bên cạnh tôi.
Anh ta tức giận chất vấn tôi: “Nam Kiều, chỉ vì một thằng tồi như Cố Thính Hàn mà cô không buông bỏ được sao?”
Bị một trận chỉ trích xối xả, những cảm xúc dồn nén bấy lâu cũng trào dâng.
“Tôi làm gì thì liên quan gì đến anh? Kể cả tôi không buông bỏ được Cố Thính Hàn, đó cũng là tôi cam tâm tình nguyện!”
“Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
mặt Tạ Duật dường như rất tổn thương, anh không nói một lời nào mà rời đi.
Nhưng sau khi anh đi, nước mắt tôi lại không kìm được mà rơi .
Năm xưa, cũng là mặt này.
Rõ ràng là anh đề nghị chia tay, nhưng lại như thể tôi đang làm tổn thương anh.
Năm phút sau, có người gõ cửa phòng tôi.
Tôi tưởng là mẹ, lau khô nước mắt, ra mở cửa.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Duật, đầu óc tôi như nổ tung, nước mắt trào ra.
Anh đưa tay lau nước mắt cho tôi, trong mắt không còn đối đầu gay gắt lúc nãy, giọng điệu rất bất lực: “ tổ tông, đừng khóc nữa, là tôi sai rồi.”
Tôi sụt sịt mũi, lên án anh: “ là lỗi của anh. Lúc nãy tôi đồng đi là vì dì Cố tốt với tôi, chứ không phải vì Cố Thính Hàn. Tạ Duật, anh dựa vào đâu mà nói tôi như ?”
Bàn tay nắm bên hông của anh khẽ siết lại thành nắm đấm, anh khẽ nói: “Tôi sợ, sợ không có cơ hội theo đuổi lại em.”
Giây phút này, sợi dây căng cứng trong đầu tôi đột nhiên đứt phựt.
Tạ Duật nói, đợi câu trả lời của tôi.
Tôi không biết phải đối mặt với anh thế nào, mấy ngày nay cuồng trốn tránh anh.
Thoắt đã đến đêm giao thừa.
9
Đêm giao thừa này, tôi dự định khai hủy hôn.
Nhà họ Cố chưa chuẩn bị cho việc hủy hôn, vẫn muốn mượn bữa tiệc giao thừa này để duy trì mối quan hệ bề mặt với nhà tôi.
Tôi cũng đến nơi mới phát hiện, dì Cố dường như còn có gán ghép tôi và Cố Thính Hàn.
“Kiều Kiều, dì đã đuổi Diệp Nhan đi rồi, con với Hàn nên ngồi nói chuyện cho rõ ràng.”
Cứ thế, tôi bị ép ngồi chung bàn với Cố Thính Hàn.
Nửa tháng không gặp, Cố Thính Hàn gầy đi rất nhiều.
Nhìn thấy tôi, đáy mắt anh ta ẩn chứa những cảm xúc tôi không đọc được.
Anh ta cất lời, giọng khàn khàn: “Nam Kiều, chỉ cần em đồng kết hôn, phần, tiền bạc, danh tiếng em muốn, anh đều có thể đáp ứng.”
Tôi châm biếm: “Rồi nhắm mắt làm ngơ cho anh nuôi tam à?”
Sắc mặt Cố Thính Hàn chùng , không hề phản bác.
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, người đàn ông tôi đã yêu ba năm.
“ phần là thứ tôi đáng được hưởng, tôi cũng không thiếu tiền, không thiếu danh tiếng. Càng không cần một cuộc hôn kiểu góa bụa.”
Năm xưa, mẹ lấy danh nghĩa của tôi, lần lượt rót vốn vào Cố thị, coi như là tiền hoa hồng của tôi.
Ba năm tích lũy lại, không nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không ít.
Có lẽ bản thỏa thuận nhượng phần do Tạ Duật soạn thảo đã dồn anh ta vào thế bí, anh ta mới phải nhượng bộ.
Cố Thính Hàn không ngờ tôi lại kiên quyết đến : “Nam Kiều, em không phải yêu anh sao? Chẳng lẽ không nên nghĩ cho anh sao?”
“Lỗi lầm mẹ Nhan Nhan gây ra, lại bắt con bé phải gánh . Con bé đã rất đáng thương rồi, mẹ anh đang ép anh, em nên thông cảm cho anh chứ!”
Cố Thính Hàn sao lại có thể mặt dày nói ra những lời như ?
Tôi không muốn nhiều lời, đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại cảm thấy đầu óc choáng váng.
Rõ ràng không uống rượu, chỉ uống bát cháo dì Cố đưa.
Tôi cảm thấy cơ thể nóng ran khó .
Cố Thính Hàn mặt đỏ bừng, loạng choạng bước đến trước mặt tôi, nắm lấy tôi.
“Nam Kiều, trong số bao nhiêu người phụ nữ, ngoài Nhan Nhan ra, anh chỉ có thể chấp nhận em. Có lẽ anh cũng thích em.”
Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng không sao thoát ra được.
10
Tôi sờ thấy điện thoại trong túi, cho Tạ Duật: “Cứu tôi.”
Khi Tạ Duật phá cửa xông vào, tôi đang cầm mảnh vỡ bình hoa, đối đầu với Cố Thính Hàn.
Cơn đau truyền đến từ tay giúp tôi giữ được tỉnh táo ngắn ngủi.
Lúc Tạ Duật ôm tôi ra ngoài, vòng tay anh rất ấm áp và an toàn.
Nhưng tay anh đang run rẩy, đáy mắt đầy tự trách và lo lắng.
Tôi đưa tay vuốt phẳng hàng mày nhíu của anh: “Cảm ơn anh đã đến.”
Nhà họ Cố không cần thể diện, tôi cũng chẳng cần phải e dè nữa.
Đêm đó, video Cố Thính Hàn và Diệp Nhan hôn nhau dưới trời pháo hoa được lan truyền trên khắp các nền tảng truyền thông lớn.
Tôi tiếp video vào nhóm chat gia đình họ Cố và họ Nam, thức tuyên hủy hôn.
Đêm đó, tôi mãi mãi không bao giờ quên được.
Vì Tạ Duật.
Người cần giải dược là tôi, nhưng Tạ Duật còn cần giải dược hơn cả tôi.
“Ăn sạch sành sanh rồi, lại muốn coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Kiều Kiều, tôi không đồng .”
Hơi thở ấm nóng của Tạ Duật phả vào tôi, từng từng một.
Tôi đẩy anh ra, mặc quần áo vào, chớp chớp mắt: “ qua xảy ra chuyện gì ? Tôi không nhớ gì cả.”
“Nam Kiều!” Tạ Duật gầm lên.
Tôi xua tay, nhặt điện thoại lên, mấy chục cuộc nhỡ.
“Tôi điều tra rồi, Cố sớm đã sắp xếp phóng viên, chỉ đợi chụp được ảnh của cô và Cố Thính Hàn. ta muốn dùng dư luận ép cô tiếp tục hôn ước.”
Tạ Duật ghé sát vào mặt tôi, nói.
Thật ra tôi cũng đoán được.
qua ta bỏ thuốc vào cháo, lại cố tình nhốt tôi và Cố Thính Hàn lại với nhau.
Tôi chỉ không ngờ, là tình nghĩa mà tôi vẫn tưởng, trước lợi ích gia tộc lại mong manh đến .
Cố thị vì scandal bùng nổ qua mà giá phiếu lao dốc không phanh.
Bản thỏa thuận dự thảo kia, Cố Thính Hàn vẫn trì hoãn chưa ký.
Tôi Tạ Duật, đi thẳng đến nhà họ Cố.
“Nam Kiều! Cô đến đây làm gì? Hại nhà họ Cố chúng tôi chưa đủ hay sao?”
Tôi vừa bước vào cửa, một chiếc chén trà sượt qua mặt tôi, đập vào tường rồi rơi đất vỡ tan.
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của dì Cố, trong lòng vẫn không khỏi chấn động.
Tạ Duật đứng chắn trước mặt tôi, giọng điệu cứng rắn: “Nhà họ Cố gia phong tốt thật! thì tìm tam, con trai thì cặp kè với con gái của tam! Đúng là không phải người một nhà, không vào một cửa!”
Mặt dì Cố tái nhợt, ôm lấy ngực, từ từ ngồi .
“Mày là thá gì?”
Cố Thính Hàn tức , vung một cú đấm phía Tạ Duật, bị Tạ Duật nghiêng đầu né được.
Tôi Tạ Duật ra sau, đứng trước mặt Cố Thính Hàn.
“Bốp!”
11
Tôi không hề nương tay, má trái Cố Thính Hàn hằn lên một vệt đỏ tươi.
“Tôi không dẫn người đến, sao dám đến nhà họ Cố? qua anh đúng là tính toán hay lắm!”
Tôi nói thẳng hết ra, không giữ lại thể diện nào.
Sắc mặt anh ta sầm lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi đang nắm tay Tạ Duật, trong mắt ánh lên sự tức giận.
“Nam Kiều! Anh ta là ai? Cô vì anh ta mà ra tay đánh tôi?”
Anh ta tức giận nhìn tôi, như muốn xuyên thủng tôi bằng ánh mắt.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, không nói một lời.
“Anh ơi, em sợ quá! Cô ta, cô ta cho người đuổi em ra khỏi căn hộ!”
Diệp Nhan từ ngoài cửa chạy vào, một mạch chạy đến nép vào lòng Cố Thính Hàn, chỉ tay phía tôi.
Cố Thính Hàn theo phản xạ ôm Diệp Nhan, nhưng khi chạm phải ánh mắt chế giễu của tôi, tay anh ta mới bất giác buông lỏng, đẩy Diệp Nhan ra.
“Nam Kiều! Có phải em hiểu lầm gì Nhan Nhan không? Lần trước anh đã nói với em rồi, con bé mới nước, tạm thời ở đó thôi.”
“Nhà tôi bỏ tiền ra mua, anh dựa vào đâu mà tự quyết định thay tôi?”
Trước mặt mọi người, tôi điện cho bên môi giới: “Nếu có ai dám ở lì trong căn hộ của tôi, các anh cứ việc báo cảnh sát ngay lập tức.”
Mặt Cố Thính Hàn đã đen như than, không thể tin nổi hỏi tôi: “Nam Kiều! Em thật sự không còn tình nghĩa nào sao?”
Tôi cười thờ ơ: “Đương nhiên là có chứ. Thỏa thuận nhượng dài lâu như , còn chưa đủ sao? nay anh ký đi, nếu không chúng ta gặp nhau ở tòa!”
Cố thị đã không thể đựng thêm một lần tổn thất danh dự nào nữa, cuối cùng Cố Thính Hàn cũng ký vào bản thỏa thuận nhượng.
Lúc sắp đi, anh ta nắm lấy tay tôi, cảnh giác nhìn Tạ Duật: “Nam Kiều, anh không trách em. Nhưng em cũng phải nhìn cho rõ, đề phòng bên cạnh.”
Qua Tết, cuộc sống và việc của tôi nhanh chóng trở lại quỹ đạo.
Tạ Duật, người vẫn luôn làm việc ở nước ngoài, cũng trọng tâm việc nước.
Anh ta rảnh rỗi là lại quấn lấy tôi, cho chuyện anh ta theo đuổi tôi ai cũng biết.
Tuổi mười tám ngông cuồng nhất, tôi và Tạ Duật yêu nhau thầm kín.
Tuổi mươi tám cần sự chín chắn, Tạ Duật ngược lại khai tình yêu của mình.
Tạ Duật say rượu, bắt tôi đến đón.
Anh say khướt, tôi miết nhẹ lên mắt, mũi và miệng anh, khẽ hỏi: “Năm xưa tại sao lại chia tay?”
Yết hầu anh động, anh đưa tay ôm tôi vào lòng.
Tôi nghi ngờ anh không say.
Sức anh rất lớn, tôi không sao thoát ra được.
“Vì không thể cho em tương lai mà em muốn.”
Tôi ghé sát vào người anh, những lời nói lầm bầm của anh vẫn lọt vào tai tôi.
Tôi nhớ lại năm chia tay.
Chúng tôi cãi nhau rất lâu, anh muốn tôi cùng anh ra nước ngoài du học, nhưng tôi chỉ muốn ở lại trong nước học y.
Năm đó chúng tôi quá kiêu ngạo, không ai nhường ai.
“Nam Kiều, anh mệt rồi, mỗi lần gặp nhau đều cãi vã. Chúng ta chia tay đi.”
Lời chia tay Tạ Duật buột miệng nói ra cả chúng tôi đều sững sờ trong giây lát.
Cuối cùng khi quay người rời đi, anh thầm nghĩ, chỉ cần tôi tên anh, anh sẽ từ bỏ tất cả.
12
Còn tôi thì tính toán thời gian, chỉ cần anh quay đầu lại, tôi sẽ lập tức lao vào lòng anh.
Nhưng cuối cùng, không ai cúi đầu.
Sau khi tỉnh rượu, tôi nói: “Tạ Duật, tưởng của tôi lớn hơn tình yêu.”
Anh sững người một lúc, rồi ôm chầm lấy tôi: “Nam Kiều, em là tưởng của anh.”
Từ đó, tôi và Tạ Duật thức quay lại với nhau.
Tạ Duật sợ tôi đổi , vừa mới quay lại được ba ngày, anh đã vội vàng tôi đến cục dân đăng ký kết hôn.
Điều quan trọng là mẹ tôi và mẹ anh đều vô cùng sốt sắng.
Sau khi nhận giấy chứng nhận, tôi nhìn Tạ Duật đang vui mừng hớn hở, giọng hờn dỗi: “Không nhẫn kim cương, không cầu hôn, đánh giá tệ!”
Tạ Duật cất giấy đăng ký kết hôn của tôi đi, ghé sát lại, hôn lên má tôi: “Tạ phu không hài lòng, có thể nghiệm thu hàng.”
Anh nắm tay tôi, từ từ lướt qua cơ bụng của anh, bên tai vang lên giọng nói kìm nén của anh.
Cảm nhận được nơi nào đó đang cứng rắn, tôi lập tức rụt tay lại, mặt đỏ bừng.
Anh cố tình nói giọng trêu chọc: “Tạ phu đã hài lòng chưa?”
Tôi sắp phát rồi!
Tạ Duật, sao anh có thể mặt dày đến thế!
Những ngày sau đó, tôi mới biết, Tạ Duật còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa.
…
Lúc Cố Thính Hàn lại xuất hiện trước mặt tôi, cảm giác như đã qua cả một đời.
Anh ta chặn tôi lại.
“Nam Kiều, anh vẫn luôn xử chuyện ty nên không đến gặp em. Nhưng bây giờ anh xử xong rồi, bao gồm cả Diệp Nhan.”
“Sau này, anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa! Sau khi em đi, anh mới phát hiện ra, anh đã yêu em mất rồi. Chỉ là anh không nhận ra.”
Râu ria xồm xoàm, gương mặt hốc hác.
Hoàn toàn không còn phong độ ngời ngời như trước nữa.
Tôi nhớ lại mấy trước bạn bè trò chuyện, có nhắc đến Cố Thính Hàn và Diệp Nhan.
Tôi lùi lại bước: “Sự phản bội của Diệp Nhan lòng tự trọng của anh bị tổn thương. Cho nên, anh mới nhớ đến tôi. Nhưng tôi đâu phải kẻ ngốc, anh dỗ dành vài câu là có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà yêu đương mù quáng.”
Bạn trai ở nước ngoài của Diệp Nhan đã tìm đến tận trong nước.
Cố Thính Hàn lúc đó mới phát hiện mình bị lừa.
Thật lòng mà nói, Cố Thính Hàn khá hèn.
Anh ta bỗng tiến lên bước, tay tôi bị anh ta nắm , cơn đau lan ra.
“Buông cô ấy ra!”
Nghe thấy giọng Tạ Duật, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn.
Anh nhắm thẳng vào Cố Thính Hàn, tung một cú đấm vào mặt anh ta.
Cố Thính Hàn đau đớn, lập tức buông tay.
Tạ Duật liếc thấy tay sưng đỏ của tôi, lại tung thêm một cú đấm nữa.
Cố Thính Hàn bị đánh ngã đất.
Anh ta nhanh chóng đứng dậy, lao vào đánh nhau tay đôi với Tạ Duật.
trí bảo tôi can ngăn, nhưng nhìn thấy Cố Thính Hàn bị đánh, tâm trạng lại vô cùng hả hê!
13
Buổi , tôi bôi thuốc cho Tạ Duật, cánh tay và mặt anh đã bầm tím.
Nhưng Tạ Duật lại cười ngây ngô: “Vợ anh hóa ra yêu anh đến !”
Anh đang nói đến dáng tôi bênh vực anh trước mặt Cố Thính Hàn.
Tạ Duật thấy Cố Thính Hàn vẫn còn đứng lỳ dưới lầu, liền rèm cửa lại.
Anh xấu xa ôm tôi lên bệ cửa sổ, cúi đầu hôn tôi.
Bóng của tôi và anh chồng lên nhau, vô cùng mờ ám.
“Tạ Duật, anh rồi!” Tôi khẽ đẩy anh ra.
Hơi thở của anh phả vào mặt tôi, nhiệt độ tăng vọt.
“Anh rồi, cuồng hối hận vì đã rời đi năm đó.”
Tôi còn chưa kịp trả lời, miệng đã bị anh ngậm lấy, cuồng chiếm đoạt hơi thở trong miệng tôi.
Một tay anh giữ cằm tôi, tôi buộc phải ngẩng đầu lên.
Tay kia vuốt ve lưng tôi, siết eo, ép tôi vào lòng anh.
Điện thoại bên cạnh reo không ngừng, nhưng không ai thèm để .
Cố Thính Hàn liên tục đứng đợi tôi dưới lầu ba ngày, nhưng đều không gặp được.
Trong ba ngày đó, Tạ Duật ghì eo tôi, hôn tôi ở khắp mọi nơi trong nhà.
Tôi cũng sắp bị anh làm cho phát rồi!
Mãi đến khi Cố Thính Hàn rời đi, Tạ Duật mới lái xe đưa tôi ra ngoài hóng gió.
lúc Tạ Duật bận việc, tôi lập tức thu dọn hành , nhà mẹ đẻ ở.
Tôi vừa nhà không lâu, thì nghe tin dì Cố qua đời.
Nghe nói là do bệnh tim tái phát mà mất.
Lòng tôi có xót xa, muốn hỏi mà không dám hỏi, muốn đi mà lại thấy có lỗi với mình năm xưa.
“Kiều Kiều, anh phải đi tác ở Bắc Kinh, đi cùng anh nhé, được không?”
Tạ Duật đón tôi tan làm, đột nhiên nói.
Nhìn thấy lo lắng trong mắt Tạ Duật, mắt tôi không khỏi đỏ hoe: “Tạ Duật, anh đừng tốt như , em rất xót anh.”
Anh xoa mặt tôi, cười nói: “Ngốc ạ. Nếu xót, nay dọn ở đi, anh mấy rồi không được ngủ cùng vợ?”
“Tạ Duật, sao anh cứ luôn nói những lời này vào lúc đang mùi mẫn thế!”
14
Đến Bắc Kinh.
Tôi đến nhà tang lễ, nhìn thấy Cố Thính Hàn.
Trông anh ta còn tệ hơn cả lần trước tôi gặp.
Liên tục tháng trông linh cữu cho người, chắc chắn không nổi.
“Anh không ngờ em vẫn đến. Trước khi mất, mẹ anh dặn anh phải nói lời xin lỗi em. Cả đời bị gia đình họ Cố trói buộc, mãi đến cuối cùng mới thật sự thông suốt.”
Cố Thính Hàn quỳ trên đất, giọng nói khàn đặc.
“Nam Kiều, nếu không có Diệp Nhan, chúng ta có thể quay lại như trước được không?”
Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, nhưng lại có một tia hy vọng.
“Ngoại tình thì đừng lấy tình yêu đích thực ra làm vỏ bọc nữa. Không có cô ta, cũng sẽ có người khác.” Tôi không do dự trả lời.
Anh ta xìu hẳn đi.
“ người không phải đã hủy hôn rồi sao, cô còn đến đây làm gì?”
Một giọng nữ chói tai từ bên ngoài vọng vào.
Là Diệp Nhan.
Cô ta cảnh giác nhìn tôi, quỳ bên cạnh Cố Thính Hàn: “Anh ơi, nỗi đau mất mẹ em hiểu mà, em sẽ ở bên anh.”
Cố Thính Hàn chán ghét rút tay bị cô ta nắm lấy ra, lời lẽ sắc bén: “Ai cho cô đến đây, cút ra ngoài! Đừng làm bẩn linh đường của mẹ tôi!”
Diệp Nhan mặt mày không thể tin nổi, tổn thương nhìn Cố Thính Hàn: “Anh! Mẹ anh đã mất rồi, chúng ta không cần phải lén lút ở bên nhau nữa, không tốt sao?”
“Edwin chỉ là trò tiêu khiển lúc em buồn chán thôi, chẳng phải anh cũng có Nam Kiều đó sao?”
Cố Thính Hàn như bị giẫm phải đuôi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn tôi một , rồi tát Diệp Nhan một .
“Cố Thính Hàn, anh giả vờ gì? Mẹ tôi chen chân vào hôn của mẹ anh, anh còn bằng lòng đến trông linh cữu cho ấy! Người làm ô uế linh đường của mẹ anh rõ ràng là anh, đồ đạo đức giả!”
Diệp Nhan cũng tát lại Cố Thính Hàn một , không còn giả làm thỏ trắng nữa.
“Tôi đến đón phu nhà.”
Tạ Duật vừa lúc xuất hiện, nắm tay tôi, ra khỏi chiến trường.
Sau này, nghe nói chuyện Diệp Nhan làm tam bị phanh phui trên truyền thông, tài khoản bị khóa, một lượng lớn người hâm mộ thành anti-fan.
Cố Thính Hàn trong một trận mưa lớn, gặp tai nạn xe, toàn thân tê liệt, trở thành người thực vật.
Cố thị cũng bị con cháu chi thứ đoạt mất.
Nhà họ Cố cũng từ đó mà suy bại.
Vào ngày sinh nhật tôi, Tạ Duật bày đầy hoa hồng trắng tôi thích, máy bay không người lái trên trời xếp thành hình chiếc nhẫn.
“Anh đã yêu em rất nhiều năm, sau này cũng sẽ mãi mãi yêu em.”
Trải qua bao năm tháng, tôi cũng yêu người đàn ông đã tôi rung động từ thuở niên thiếu này.