Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giới thiệu truyện hay tới đọc:
=&; Bước Chậm Để Yêu Dài Lâu
Nửa đêm đang trực ca, gái trẻ bị mang thai ngoài tử cung được đưa vào cấp cứu.
Tôi bình tĩnh hỏi: “Phải phẫu thuật ngay, người nhà đâu?”
gái đau mức không thể nói lời, cố gắng gọi cuộc điện thoại rồi đưa tôi.
Tôi nhận lấy điện thoại, còn chưa kịp rõ giọng thì đầu dây bên kia vang tiếng chồng tôi:
“Bảo bối, gì vậy?”
=&; Ôm
bị tử quyền quý ở Bắc Kinh hãm hại mức phá sản, tôi bắt đầu khắp nơi tung tin đồn về mối quan hệ giữa tôi và anh ta.
“Quý Bác Lễ mới là người theo đuổi tôi! Anh ta vẫn còn lưu luyến tình xưa, ôm , yêu mức biến hận!”
Nhờ mấy lời đồn ấy, tôi thoát khỏi sự truy đuổi ráo riết của đám nợ.
ngờ chưa bao lâu , tôi lại bị bắt quả tang.
“Vương vấn tình cũ thì không , chứ ôm thì đúng thật đấy.”
Tôi: ???
=&;Tôi Không Phục Vụ Tên Ngốc Này Nữa
Sếp tôi là người nước ngoài tóc vàng, mắt xanh, đẹp trai và giàu . Anh luôn cười hiền hòa, nói năng dịu dàng, kiên nhẫn.
Là trợ lý đặc biệt của anh, tôi nhận được nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng chỉ tôi biết anh rất cầu kỳ và thích mở to mắt giả vờ vô tội.
lần nữa anh nói: “Nhiễm Lâm, nếu còn bôi kem nền trắng bệch mặt đen thui, anh thật sự sẽ giận đấy!”
Tôi không chịu nổi nữa! Hôm nay, dù c.h.ế.t đói hay nhảy lầu, tôi – Nhiễm Lâm – cũng không phục vụ tên ngốc ấy thêm giây nào!
Tôi xách vali về quê đúng mùa thu hoạch. đang mệt mỏi hái cam trên núi, anh ta lại xuất hiện: “Nhiễm Lâm, quê đẹp thật. là con gái nông trại còn làm thuê? Muốn trải nghiệm cuộc sống?”
Tại ? Vì tôi không tiền!
=&;Mãi Mãi Là Thanh Xuân
Năm lớp 12, tôi chuyển trường nơi khác, kết quả là các trong lớp đều đồn rằng tôi đời vì bệnh bạch cầu.
tôi rời , sinh cá biệt ngồi ở hàng cuối cùng, người vốn luôn cần đời, bỗng chốc trở nên ít nói hẳn.
ấy thay đổi hoàn toàn bản thân, từ lười nhác trở người liều mạng hành, cuối cùng đậu vào viện âm nhạc danh giá nhất.
[ – .]
Chín năm trôi , ấy rực rỡ, trở ngôi nổi tiếng mà cũng biết .
Trong chương trình livestream, được hỏi về tình cảm, ấy lộ rõ nét mặt đơn.
“ ấy không còn nữa rồi.”
“Biết vậy thì trước kia tôi không chúc ấy mãi mãi mười tám tuổi.”
Tôi đeo khẩu trang, vác máy quay lướt ngang màn hình điện thoại của ấy, giác sững sờ.
Hả?
Là tôi ?
=&; Nuôi Nhầm Ông
Năm ấy, chứng sợ xã giao của tôi nghiêm trọng nhất, tôi quyết định bao dưỡng anh nhân trường thô lỗ.
Mỗi lần hẹn anh ấy đêm, tôi lại nặng trĩu căng thẳng.
“Tôi xin hỏi, tối nay anh rảnh để… làm đó với tôi không?”
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn gương mặt tôi đang đỏ bừng.
“ đó à? Phải thêm tiền đấy.”
“Không, không cả.”
Tôi vội vã gật đầu đồng ý.
tôi ngờ phá sản, đành phải đau quyết định buông tay để anh tự do.
anh đang hút điếu thuốc cuộc vui, nghe được tin ấy, anh thản nhiên đưa tôi chiếc thẻ đen American Express Centurion.
“Cầm lấy, tiếp tục bao dưỡng tôi .”
“ phép thả tôi tự do?”
=&; Đoạn Thanh Xuân Quên Lãng
rong giờ trực tuyến, trai quên tắt micro.
Hơn 200 người nghe trọn buổi hẹn hò của anh ta với khóa dưới.
Ngày hôm , trai bàn với tôi kết hôn, còn ấy lại ngọt ngào đòi tôi tặng quà sinh nhật.
Cả khối lớp lặng lẽ theo dõi màn kịch của hai người họ, không tiếng nhắc rằng micro hôm còn bật.
Mọi người đều là viên của Liên minh báo thù của tôi.