Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Dựa vào việc Tư Thư Khí bị mù mắt, tôi cứ thế trơ trẽn ngắm nghía, lén lút quan sát anh ấy.

Anh chỉ quàng một chiếc khăn, thân hình hoàn hảo phô bày không sót nào.

Ánh mắt tôi không che giấu nổi sự tham lam, nhìn chằm chằm đầy táo bạo về phía anh.

Đột nhiên, trước mắt xuất hiện dòng bình luận:

【Nữ chính dễ thương quá đi mất, cô ấy tưởng lén nhìn kín đáo lắm à, nam chính thực ra mắt đã khỏi từ lâu rồi, đang cố tình quyến rũ cho xem.】

【Cố gắng để được nhìn thấy, cuối cùng thành bị theo dõi, người đàn ông này trong lòng chắc đang vui lắm.】

【Hí hí, phê quá đi! xem tiếp cảnh nam chính phát điên vì yêu rồi.】

1

Mẹ tôi tái hôn, lấy một ông nhà mới phất.

Ông ta tính tình nóng nảy, trên người lúc nào cũng mang cái kiểu trưởng giả học làm sang, vừa quê mùa vừa tự cao.

Toàn thân đeo đầy vàng, nụ cười nhờn nhợt dính trên mặt, nhìn nôn.

Thế …mẹ tôi lại tất bật làm đủ mọi thứ để chiều ông ta, tranh làm “vợ hiền”, nịnh nọt lấy lòng.

Đến kem đánh răng mỗi sáng cũng là mẹ tôi bóp sẵn cho, cà vạt trước khi ra cửa cũng mẹ thắt, ngay việc đi tác cũng toàn mẹ lo hết.

Tôi chỉ đứng bên , lạnh lùng nhìn.

Rồi mẹ kéo vali, lôi “cục nợ” ông ta mang đến nhét cho tôi.

“Anh con mắt không nhìn thấy, con chịu chăm cho nó.”

Tôi gạt phắt:

“Mẹ theo nhà đi tác mấy hôm?”

Bà cau mày chịu:

“Giờ ông ấy cũng là ba con rồi, suốt ngày gọi người ta là ‘ nhà ’, nghe có mất lịch sự không?”

Tôi bực bội hỏi.

“Bao lâu cơ?”

“Cùng lắm nửa tháng là mẹ về.”

Mẹ vốn thích chưng diện, lần này đi tác lại mặc đại cái áo phông trắng rộng thùng thình, trông hốc hác, mắt thâm quầng.

“Từ ngày làm osin free cho đàn ông, mẹ tàn tạ thành cái dạng gì rồi, mẹ đi rồi con cũng dọn ra .”

Bà ta làm osin cho nhà , giờ bắt tôi đi làm bảo mẫu cho thằng con mù của ổng?

Cái này gọi là gì, truyền nghề bảo mẫu từ đời này sang đời khác à?

Bà thở dài, thì thầm với tôi:

“Tư Quang Lâm bị chẩn đoán ung thư rồi, sống được tối đa một năm , giờ chăm sóc ông ta cho tử tế, sau này ông ấy chắc chắn chia thêm cho tài sản, con chịu nhịn tí nghe chưa.”

Tư Quang Lâm chính là cái nhà thô lỗ ấy – cũng là dượng tôi.

Trước khi đi, mẹ còn dặn dặn lui:

“Nhớ chăm sóc tốt cho anh con, nghe chưa, là thần tài của đấy.”

2

Tạm biệt mẹ xong, tôi quay người vào căn biệt thự xa hoa phô trương kia.

Thằng mù con ông ta đang chống gậy dò dẫm.

Từng tia nắng ấm xuyên qua tán lá rơi người nó, nhìn nó cứ người đều phát ra khí chất ấm áp dịu dàng vậy.

Nó rón rén tiến vài bước, dò hỏi:

“Cô ấy đi rồi à?”

Tôi vào phòng khách, lách qua nó, tự rót cho một ly .

“Ừm,” tôi đáp qua loa.

Rồi thuận tay lôi vali phòng khách, kéo ra .

Âm thanh bánh xe lăn trên nền gạch nghe rõ mồn một.

Thằng mù hoảng hốt.

“Chị cũng định đi à?”

“Vài hôm bảo mẫu tôi thuê sẽ ,” tôi chẳng buồn chuyện nhiều, “chịu ở một mấy ngày, được không?”

“Chị có việc gì à? Cũng đi tác sao?”

nhiều kinh khủng.

Chắc mắt mù nên không có cảm giác an toàn.

Thấy nó nhíu mày lo lắng, tôi miễn cưỡng “Ừ” một tiếng.

Thực ra, tôi chỉ đơn giản là chẳng nhìn mặt nó.

Cái kiểu tính toán keo kiệt, gia trưởng của nó tôi thấy đủ rồi.

nó vừa chỉ tay năm ngón với mẹ tôi, vừa vơ vét hết của hồi môn mẹ tôi mang sang.

Ngày thường keo kiệt với mẹ con tôi chẳng chừa một xu.

Tôi thực sự không hiểu nổi sao mẹ tôi lại nghĩ nào phút cuối đời ta sẽ “bừng tỉnh lương tâm”.

Thằng mù cứ cầm gậy gõ loạn xuống sàn “cộc cộc”, dò vị trí tôi.

“Chị gấp lắm à? Chị đi mấy ngày?”

Tôi nắm lấy cây gậy của nó.

“Đừng làm ồn , phiền thật.”

Nó mím môi, sợ làm tôi chịu nên hỏi nhỏ nhẹ:

“Đi mấy ngày ạ?

Chị quay lại sớm được không?”

Tôi khát lại tu tiếp một ngụm.

“Tôi thuê bảo mẫu rồi, thiếu gia à,” tôi kéo vali đi, “tôi còn phải kiếm , không rảnh làm osin miễn phí cho cậu đâu.”

“Vậy để em đưa cho chị,” nó vội vã lôi từ túi áo ra một thẻ ngân hàng, sợ tôi chạy mất.

Nó cúi đầu, giọng rụt rè:

“Em chưa từng tiếp xúc với ai cùng lứa, chị là người đầu tiên.

Tất em đưa cho chị, chị có ở lại với em không?”

Nó đưa tôi một cái thẻ, trong tài khoản có trăm nghìn tệ.

Tôi cân nhắc cái thẻ một , tiện ngồi xuống, làm bộ dửng dưng.

“Vậy thiếu gia tôi phục vụ kiểu gì nào?”

Mặt nó đỏ lựng:

“Đừng gọi em thế…”

“Có … rót giúp em ly không?”

Trên mắt nó vẫn dán băng gạc, sống mũi cao, mặt còn non nớt ngại ngùng, đúng kiểu trẻ con không biết gì, chẳng giống nào với ông mưu mô của nó.

Tôi rót đưa cho nó.

Nó nhận lấy, uống ào ào chết khát.

theo cằm chảy xuống áo sơ mi trắng, dính sát vào ngực bụng, lộ ra đường nét hoàn hảo…

Tôi vội vàng dời mắt, hắng giọng.

“Uống xong chưa?”

Nó khẽ hỏi:

“Có cho em xin thêm một ly không?”

Không phủ nhận, thằng mù này không chỉ mặt mũi đẹp, dáng người cũng cực phẩm .

Tôi nuốt bọt cái ực.

“Này nhóc, tôi chỉ chăm cậu ngày, ngày bảo mẫu rồi.”

3

đi tác chỉ là cái cớ, thật ra tôi bận thật.

Tôi vừa mở thêm một tiệm nail mới, nào là đào tạo nhân viên, tiếp khách, chạy sô bận “bốc hơi” .

Cuối cùng rảnh rỗi được , thì Lâm phóng cái mui trần màu hồng lòe loẹt tìm tôi.

“Đại boss, có thời gian mời em một bữa cơm không?”

Lâm là bạn nối khố từ bé, nổi tiếng lòe loẹt với cái miệng khét tiếng.

Tôi cười, tiện tay ném cái túi cho cậu ta.

“Không rảnh, đại boss còn phải cày .”

Cậu ta đỡ lấy túi, ga-lăng mở cửa ghế phụ.

“Vâng, tiểu đệ xin hầu hạ boss!”

Tôi xe, cậu ta nổ máy, đứa tám linh tinh.

“Mẹ mày chưa chịu ly dị cái keo kiệt à?”

Tôi vừa bấm điện thoại vừa trả lời:

“Chưa.”

“Sớm chia tay cho rồi, cái loại đàn ông chuyện tham nhà mày thì chẳng ra gì.”

Lâm cũng từng khổ tôi, nên rất coi trọng bạc.

Nhớ lần trước chia tay, cậu ta chỉ cho bạn gái cũ có 5 triệu làm phí chia tay, làm tôi cười phát khóc, cuối cùng phải bù thêm cho bạn gái cậu ta 50 triệu.

Cậu ta tỉnh bơ:

của phải thức đêm, quần quật kiếm từng đồng, sao phải cho không ai?”

Đối với cậu ta, có gì quan trọng hơn ?

Tôi ngước nhìn, chờ xem cậu ta còn gì thêm.

“Mẹ mày với ông ta cưới nhau tháng rồi nhỉ, gặp thằng con trai mù của ổng chưa?”

Cậu ta ghé sát lại, thần bí hỏi, “Mày biết sao nó mù không?”

không quan tâm.”

Tôi không thích nó, nên kéo theo chẳng ưa nó, sao phải đi tìm hiểu làm gì.

“Bị chính nó đánh cho mù đấy, mày tưởng gì, vừa bạo lực vừa tệ, mẹ mày đúng là bị lừa, vừa cái là đóng giả hiền lành, toàn đi dụ dỗ gái xinh, bảo mẹ mày ly dị sớm còn kịp.”

Còn có bạo lực gia đình?

Tôi giật , lập tức nhắn tin cho mẹ, bảo bà phải cẩn thận.

Lâm cầm vô lăng lái thẳng quán nướng.

“Giờ họ đi hết rồi, còn mỗi mày với thằng mù ở nhà, cẩn thận đấy, lớn trong cái môi trường chẳng tử tế được đâu.”

Tôi còn chưa kịp gì, thì nhận được tin nhắn – là một tấm ảnh, ngón trỏ của nó bị dao cắt chảy máu.

【Tay em bị thương rồi, trong nhà không có ai, em định cắt trái cây cho chị lóng ngóng quá.

Em vô dụng quá.】

Bên kia vừa nhắn vừa dông dài lo lắng.

Tôi đáp cộc lốc:

thẳng đi.】

Nó nhắn lại rất nhanh:

【Chị kiếm cho em cái băng cá nhân được không?】

Tôi mím môi, suy nghĩ một lát, rồi với Lâm :

“Bữa này để bữa sau đi, đưa về trước.”

Thằng nhóc không giỏi gõ chữ, tôi bật loa .

Lâm cười trêu:

“Không ngờ mày với nhóc mù cũng thân thiết ghê ha.”

“Thân cái gì?”

“Cắt vào tay thôi , dán băng cá nhân lúc nào chẳng được, vết thương thì to đến cỡ nào đâu? Đàn ông con trai cứ tiểu thư yếu ớt vì mù, đúng là phiên bản hiện đại của Lâm Đại Ngọc!”

Tôi biết cậu ta chịu vì chẳng mấy khi đứa có thời gian rảnh gặp nhau.

Tôi giải thích:

“Mẹ bảo phải chăm sóc nó.”

Lâm cười khẩy:

“Mày đâu phải kiểu nghe lời mẹ thế.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương