Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/7pkKv9dhwI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
[Nhưng hắn nói dối cũng là để cứu ta, xem ra hắn cũng bụng phết.]
Tiêu Minh Dạ trừng mắt nhìn ma ma đang giữ ta, bà ta sợ hãi vội buông tay.
Ta lôi miếng vải trong miệng ra, lao vào lòng Tiêu Minh Dạ.
“Hoàng thượng~”
[Hu hu, nói thật thì dáng vẻ vừa rồi của Bạo quân rất quyến rũ, ta đã không nỡ để hắn chết đột ngột sau ba năm nữa rồi.]
Tiêu Minh Dạ đầu tiên khẽ cười, sau đó mặt lại trầm xuống.
Hắn quay người nhìn về phía Ngô Vương.
“Ngô Vương dạo này có vẻ rảnh rỗi nhỉ. Sau này đừng dắt Ngô Vương phi đến trước mặt mẫu hậu lải nhải nữa.”
Ngô Vương yếu đuối đối mặt với Tiêu Minh Dạ mạnh mẽ, bẩm sinh đã có cảm giác thấp hơn một bậc.
Hắn lí nhí không dám trả lời, Thái hậu cạnh đã nổi giận trước.
“Hoàng đế nói vậy là có ý gì? Ai gia thích phu thê Thần nhi, triệu vào cung bầu bạn với ai gia, có gì không được?”
Tiêu Minh Dạ cười lạnh: “ sau mẫu hậu không gây khó cho Chiêu Chiêu nữa, thì mời phu thê Ngô Vương đến trò chuyện bao lâu cũng được. Chiêu Chiêu mang thai hoàng tự có công, trẫm quyết định tấn phong nàng làm Chiêu Quý phi, sau này miễn mọi lễ thỉnh an.”
Cố Uyển Ninh đứng sau lưng Ngô Vương dường như vô tình nói: “Cái thai này của đến thật đột ngột, đã mời thái y đến xem chưa? Đừng để nhầm lẫn.”
Thái hậu như được nhắc nhở, ánh mắt nhìn vào bụng ta có một tia độc ác.
“Đúng vậy, truyền thái y! Ai gia muốn nghiệm xem bụng của Chiêu Quý phi này rốt cuộc có long thai hay không!”
Tiêu Minh Dạ che chở ta ở phía sau: “Cái thai này của Chiêu Chiêu, chỉ có Tôn thần y mới xem được. Người khác xem nếu có sơ suất gì, có gánh nổi trách nhiệm không?”
Thái hậu bị lý ngang ngược của Tiêu Minh Dạ làm cho cứng họng. Trong cung này, cũng ai dám kéo Hoàng thượng ra để xem bụng của Quý phi.
[Mụ phù thủy già sắp tức chết rồi. Đáng đời! Ai bảo bà thiên con út, coi con cả như cỏ rác? Không ngờ Bạo quân và ta cũng đồng bệnh tương liên, đều có một gia đình thiên .]
Thấy Hoàng thượng bảo vệ ta như vậy, mặt Cố Uyển Ninh càng lúc càng khó coi.
Lúc Tiêu Minh Dạ kéo ta rời đi, hắn quay đầu lại nhìn Cố Uyển Ninh một cái.
“Nghe nói Ngô Vương phi chỉ là nữ của phủ Thừa tướng? nữ thì phải có ý thức của nữ. Nhiều khiêu khích trưởng , vả miệng mươi cái. Lát nữa trẫm sẽ cho Tông sửa lại ngọc bài thân phận của ngươi thành nữ, chiếu cáo thiên hạ.”
Cố Uyển Ninh ngã ngồi trên đất, mặt Ngô Vương cũng rất khó coi.
Trong Tông , thân phận xuất thân được coi trọng nhất. Cố Uyển Ninh luôn tự xưng là thiên kim phủ Thừa tướng, nhưng thực chất ả chỉ là con riêng của một hạ nhân.
Sửa lại ngọc bài, cả Ngô Vương phủ sẽ bị mất mặt .
Trở lại tẩm cung của Hoàng đế, ta không khỏi có chút lo lắng.
Chỉ có thể thành thật nói: “Hoàng thượng, trong bụng thần thiếp thật không có con.”
Tiêu Minh Dạ tự tay kéo rèm giường xuống, quay đầu nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ.
“Cho nên ta càng phải tranh thủ thời gian.”
Chưa kịp suy nghĩ kỹ ý tứ trong lời của Tiêu Minh Dạ, cả người ta đã đất quay cuồng, bị bế lên long sàng.
[Xem ra phải mua cho Bạo quân ít thuốc “bất lực” thôi, cứ thế này sao ta chịu nổi.]
mặt Tiêu Minh Dạ đen lại, sau đó là một trận cuồng phong bão táp dữ dội hơn.
5
Cả hậu cung đều biết ta có thai. Đồ ăn thức uống của ta đều phải qua Thái y viện nghiệm độc mới được dùng.
Nhưng hôm nay, sau khi uống thuốc an thai do Thái y viện đưa tới, ta đột nhiên đau bụng dữ dội.
Thái hậu dẫn Cố Uyển Ninh kịp thời xông vào tẩm điện của ta.
“To gan Chiêu Quý phi, giả mang thai gây nhiễu loạn triều chính! Ai gia đã quyết định, chọn trữ quân từ trong Tông để ổn định triều đình.”
Ta giật mình, không khỏi hỏi: “Hoàng thượng đang độ tuổi tráng niên, cho thần thiếp không mang thai, ngài ấy cuối cùng cũng sẽ có con ruột của mình, tại sao lại phải chọn từ Tông ?”
Thái hậu cười lạnh: “Hoàng đế có thể sinh con hay không, ai gia còn rõ hơn ngươi. Người đâu, bắt Chiêu Quý phi lại cho ta!”
[ Thái hậu đã hạ thuốc tuyệt tự cho Bạo quân? Cho nên Bạo quân mới mãi không thể có con của mình?]
“Dừng tay! Mẫu hậu, trẫm đã nói, Chiêu Quý phi có thai, không được kinh động.”
Tiêu Minh Dạ lại một nữa kịp thời đến nơi.
Thái hậu cười lạnh: “Cho thật có, nó uống nhầm thuốc phá thai cũng không còn nữa rồi. Hoàng đế, vì giang sơn ổn định, ai gia đã chọn cho con một trữ quân, chọn ngày lập làm Thái tử, cũng để an lòng dân.”
Ngô Vương bế một đứa tuổi bước vào, phía sau còn có một đám đại thần đang chờ ngoài điện.
“Hoàng , đây là cháu của Nhữ Dương Vương do mẫu hậu chọn, phụ mẫu đều mất sớm, rất thích hợp để làm con thừa tự của .”
[ mẫu tử này tâm địa thật độc ác. Bế một đứa nhà người khác làm Hoàng đế, tương lai thiên hạ phải vẫn nằm trong tay họ sao?]
[Xem ra cho ta sinh được long tử, cũng sẽ có cùng số phận. Bạo quân nhất đừng chết.]
Tiêu Minh Dạ trông có vẻ vui mừng mỉm cười.
Ta đột nhiên lại nghĩ: [Có chết cũng phải đợi hoàng nhi của ta lớn lên có thể tự mình chấp chính, lúc đó ta trực tiếp làm Thái hậu.]
Biểu cảm của Tiêu Minh Dạ nhanh chóng sụp đổ.
“Hay lắm. Mẫu hậu, Ngô Vương, các người chắc chắn long thai trong bụng Chiêu Quý phi không còn nữa sao? Người đâu, tuyên Tôn thần y vào cung, bắt mạch bình an cho Chiêu Quý phi!”
Tôn thần y đến rất nhanh, sau khi đặt tay lên mạch của ta, biểu cảm vẫn bình tĩnh.
“Bẩm Hoàng thượng, thai của Quý phi nương nương rất ổn định.”
Thái hậu và Cố Uyển Ninh nhìn nhau, đều thấy kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Không thể nào! Tôn thần y, ngươi dám làm giả?”
Ta không nhịn được mà thầm oán trong lòng: [Sau bao nỗ lực không ngừng của ta và Bạo quân, ta với thể chất sinh thụ thai đã sớm mang thai rồi.]
[Việc uống nhầm thuốc phá thai là kế hoạch do ta và Bạo quân cố tình bày ra. Nếu không giả vờ uống phải thuốc độc, sao kẻ đứng sau hạ độc có thể lộ diện? Cùng với đó, những kẻ có lòng bất chính cũng dần dần nổi lên mặt nước.]
Thái hậu lẩm bẩm: “Sao ngươi có thể có con được? Lúc nhỏ, ta rõ ràng đã…”
Nói đến nửa chừng, Thái hậu vội im bặt.
Ta thầm thở dài: [Haizz, xem ra Thái hậu đã hạ độc Bạo quân từ nhỏ. May mà ta có thể chất sinh thụ thai, người nam có yếu đến đâu cũng có thể sinh con.]
Thái hậu gào lên rằng Tôn thần y làm giả, không chịu tin.
Tiêu Minh Dạ cười lạnh một : “Người đâu, mời Thái Trưởng công chúa vào đây để nghiệm thân cho Chiêu Quý phi.”
Thái Trưởng công chúa là bà cô của Tiêu Minh Dạ, cô cô của tiên đế, cả đời không xuất giá, rất yêu thương con cháu Tông , có uy vọng rất cao trong hoàng tộc.
Thái Trưởng công chúa bước vào, lạnh lùng liếc Thái hậu một cái, rồi đưa tay về phía ta: “Con ngoan, để con phải chịu ấm ức rồi, ta vào nội .”
Có chứng của Thái Trưởng công chúa, không một văn võ bá quan nào dám nghi ngờ nữa.
Lúc ra về, Thái Trưởng công chúa trừng mắt nhìn Thái hậu một cái: “Hoàng gia này là của nhà họ Tiêu ta, không phải của nhà họ Vương các người.”
Thái hậu mặt trắng bệch, không dám nói thêm gì.
Tiêu Minh Dạ dịu dàng nhìn vào bụng ta, như đang nhìn một bảo vật quý hiếm.
“Trẫm tuyên bố, sau khi con của Chiêu Quý phi ra đời sẽ lập tức làm Thái tử, Chiêu Quý phi được phong làm Hoàng hậu.”
“Cháu của Nhữ Dương Vương thì trả về cho người ta. Ngô Vương muốn làm Thái thượng hoàng, sao không tự mình sinh một đứa? Là do Vương phi không được à? Các quan viên hôm nay Ngô Vương gây rối, là ai trả bổng lộc cho các ngươi? Những kẻ tham gia vào chuyện hôm nay, tất cả lột bỏ quan phục, đánh vào thiên lao chờ xét xử.”
“Còn về phu thê Ngô Vương, gây chuyện thị phi mê hoặc Thái hậu! Mỗi người đánh mươi đại bản, giam lỏng tại Ngô Vương phủ!”
Ngô Vương nhìn Cố Uyển Ninh, trong mắt lóe lên một tia phẫn hận.
Ám vệ Tiêu Minh Dạ phái đến Ngô Vương phủ báo lại, sau khi về phủ, Ngô Vương đã cho gọi mấy chục cơ thiếp đến hầu hạ, bắt Ngô Vương phi quỳ ở cửa, nhưng cuối cùng không một ai có thai.
Tiêu Minh Dạ cười, quay đầu nhìn ta càng thêm dịu dàng.
“Chiêu Chiêu, có nàng, trẫm thật may mắn.”
6
Hôm đó, trước khi Tiêu Minh Dạ đi thượng triều, thấy ta ngủ say, hắn liền dặn cung nhân không được đánh thức ta.
Ta thoải mái trở mình, ôm lấy một vật mềm mại, ấm áp.
Mở mắt ra, lại là Ngô Vương!
Hắn thấy ta tỉnh dậy, liền nhanh chóng bịt miệng ta.
“Đừng la, la lên thì danh tiết của nàng sẽ không còn nữa.”
Ta lạnh lùng nhìn phu quân kiếp trước này, thấy hắn đang tham lam nhìn chằm chằm vào ta, trong lòng không một gợn sóng.
Tính cách Ngô Vương nhu nhược, chuyện gì cũng nấp sau lưng Thái hậu và Cố Uyển Ninh, nên bây hắn không có gan làm hại ta.
“Rõ ràng đều là nữ nhi nhà họ Cố, tại sao nàng có thể mang thai con của hoàng , còn Uyển Ninh lại không thể mang thai con của ta! Chắc chắn là do huyết thống của Cố Uyển Ninh thấp hèn! Chiêu Chiêu, nàng đáng phải gả cho ta, gả cho ta sinh con, sau này ta có thể ‘phụ bằng tử quý’, ta làm Hoàng thượng, nàng làm Hoàng hậu không sao?”
Ta bị cái não của Ngô Vương làm cho kinh ngạc.
[Có một khả năng là, nếu Cố Uyển Ninh gả cho người bình thường thì có thể sinh con, người thực có vấn đề là ngươi đó, Ngô Vương.]
Ta cười lạnh một : “Tất nhiên là không . Đợi ta sinh con cho Hoàng thượng, ta có thể làm Hoàng hậu, tại sao phải làm Hoàng hậu của ngươi?”
Ngô Vương cười một cách quỷ dị: “Ta nói cho nàng một bí mật, Thái hậu vẫn luôn sai khiến các cung phi hạ độc, hoàng hắn không được bao lâu nữa đâu. Đợi hắn chết rồi, nàng muốn ở vậy với một đứa con di phúc của hắn sao? Ta biết nàng không thích Uyển Ninh, chỉ cần nàng đồng ý phản bội hoàng ta, ta sẽ giết tiện nhân đó, chỉ cần một mình nàng thôi.”
Ta đảo mắt một vòng: [Cóc ghẻ mà không biết soi gương nhìn lại mình. Bản cung có mù mới coi trọng ngươi.]
Nói rồi, Ngô Vương định lao vào làm chuyện đồi bại với ta. Ta gắng sức giãy giụa, tẩm y dần dần lỏng ra.
Lúc Tiêu Minh Dạ đẩy cửa vào, hắn đã thấy một cảnh tượng như vậy.
Ngô Vương bị bắt lại, còn ta thì y phục không chỉnh tề nằm trên giường.
Ngô Vương thấy Tiêu Minh Dạ không giận mà còn cười: “Hoàng , Chiêu Chiêu là nữ nhân của ta, trong bụng nàng ấy là con của ta! là Hoàng thượng thì sao chứ, phải đầu cũng xanh um sao? Chiêu Chiêu vì ta mới phải chịu nhục đó!”
[Xong rồi, xong rồi! Tên Ngô Vương bệnh hoạn chết tiệt này dám đến gây với lão nương! Tiêu Minh Dạ hẳn là có thể phân biệt được ta trong sạch chứ nhỉ?]
Thấy mặt Tiêu Minh Dạ ngày càng đen lại, tim ta cũng chìm xuống đáy vực.
[Có khó phân biệt đến thế sao? Ngô Vương xấu như vậy, ta đang yên đang lành có thiên nga không thèm, lại đi gặm cóc ghẻ làm gì?]
Tiêu Minh Dạ đột nhiên bật cười thành .
“Người đâu, áp giải hắn xuống cho trẫm!”
Ta vội ôm lấy cánh tay Tiêu Minh Dạ: “Hoàng thượng, người nghe thần thiếp giải thích, trong lòng thần thiếp chỉ có một mình người thôi!”
[Toi rồi, toi rồi! Tiêu Minh Dạ, ngươi không đến cả một kế ly gián rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra chứ?]
Tiêu Minh Dạ nhìn ta đang ôm cánh tay hắn, nhếch môi cười.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngô Vương Tiêu Minh Thần tự ý xông vào hậu cung, mưu đồ hãm hại hoàng tự. Tước bỏ phân Thân vương, phế làm thứ dân, giam lỏng tại vương phủ, không có chiếu chỉ không được ra vào.”
Trong mắt Ngô Vương tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Chiêu Chiêu, cứu ta!”
[Cứu cái đầu nhà ngươi! Mau đi chết đi!]
Tiêu Minh Dạ đột nhiên dùng tay véo nhẹ má ta.
“Quý phi lúc tức giận, trông thật đáng yêu.”
Ta gạt tay hắn ra: “Có một chuyện ta phải nói cho chàng biết, có chàng sắp chết rồi.”
Kiếp trước khi Tiêu Minh Dạ lâm chung, sau khi Ngô Vương kế đã đích thân liệt kê mười đại tội của Tiêu Minh Dạ, khắc sâu cái danh bạo quân của hắn vào sử sách.
Nhưng sau khi lại ta mới phát hiện, Tiêu Minh Dạ trị quốc nghiêm minh, thủ đoạn quyết đoán, yêu dân như con. Điểm duy nhất đáng chê trách là thái độ đối với các phi tần trong hậu cung không nể tình.
Nhưng kết hợp với thái độ của Thái hậu, hắn làm sao dám sủng hạnh phi tần.
Từ Chiêu nghi và Tống Tiệp dư bị khiêng đi trước cũng được nuôi tử tế trong cung, không hề bị tổn hại.
Vì vậy, ta hy vọng Tiêu Minh Dạ có thể sót.
Biểu cảm của Tiêu Minh Dạ không có gì thay đổi. Ta tưởng hắn không tin, liền nói tiếp: “Vừa rồi Ngô Vương nói, chàng sắp không qua khỏi. Kết hợp với biểu hiện của Thái hậu, hẳn là mẫu tử họ muốn hạ độc chàng!”
[Ta nói như vậy, Tiêu Minh Dạ chắc sẽ tin chứ? Không thể nào nói ta đã lại và nhìn thấy tương lai được.]
Tiêu Minh Dạ gật đầu: “Ta tin nàng.”
Ta có chút nghi ngờ: [Tin đơn giản vậy sao? Không phải nói hắn đa nghi lắm à? Với cái đầu này liệu có sót được không? Hay là ta mang con bỏ trốn đây.]
Tiêu Minh Dạ đột nhiên nghiến răng: “Trẫm không phải ai cũng tin. Trẫm chỉ tin nàng.”
Tiêu Minh Dạ nói với ta rằng hắn đã sớm có bị, trước đây luôn đề các phi tần, gần đây vì lý do của ta mà đề cả Thái hậu.
Sau khi hắn cam đoan chắc chắn sẽ không chết sớm, ta mới yên tâm thai trong cung.
Trong thời gian đó, Ngô Vương phủ rất yên tĩnh, Thừa tướng phủ cũng rất yên tĩnh.
Cho đến ngày ta sắp sinh, một cung nhân đột nhiên đến báo.
“Nương nương, không hay rồi! Cố Thừa tướng tạo phản! Các đại thần đang thỉnh tấu Hoàng thượng, xin chém đầu Chiêu Quý phi để tế cờ trước!”
7
Nghe thấy binh khí va chạm ngoài, ta đột nhiên đau bụng, nước ối vỡ ra.
“Hoàng thượng đâu?”
Cung nhân sợ mất hồn: “Hoàng thượng đang ở tiền triều nghị . Hoàng thượng nói Thừa tướng phủ là Thừa tướng phủ, nương nương là nương nương. Thừa tướng phủ chưa bao coi nương nương là nữ nhi, nên bây nương nương cũng không liên quan gì đến Thừa tướng phủ. Nương nương sắp sinh rồi, nô tỳ đi gọi!”
Mắt thấy cung nhân kia chạy ra đến sân, một mũi tên bén đã phá không găm vào lưng nàng.
Các cung nữ nhỏ trong sợ hãi hét lên.
Ta gắng gượng hét lớn: “Đừng ai la hét, vào trong, sinh con ra trước đã.”
May mà ta có thể chất sinh thụ thai, trình sinh nở khá thuận lợi, là một nam hài.
Cửa đột nhiên bị đá tung. Cố Uyển Ninh ôm một đứa sơ sinh trong lòng, lạnh lùng nhìn ta.
“ , không ngờ tới phải không? Phụ thân tạo phản, đã cứu ta và Ngô Vương ra ngoài. Ngô Vương đã đến chỗ Thái hậu rồi. nói xem, nếu ta đổi đứa quái thai dị dạng trong tay ta với con của , Hoàng thượng có ra không?”
Cung nữ hầu hạ cạnh ta đều bị Cố Uyển Ninh giết sạch.
Con trai ta bị Cố Uyển Ninh bế vào , còn một đứa sơ sinh dị dạng toàn thân mọc đầy lông được đặt cạnh ta.
Ánh mắt Cố Uyển Ninh đầy ghen ghét: “Tại sao kiếp trước ngươi có thể sinh cho Ngô Vương một đứa nhi tử bụ bẫm khỏe mạnh, còn ta một năm nay uống vô số bí dược, cuối cùng chỉ sinh ra một con quái vật ra người ra quỷ! Đúng vậy, đứa quái thai này là con của ta và Ngô Vương, nhưng bây , nó là do ngươi sinh ra! Ngươi và Hoàng thượng sinh ra quái thai là điềm gở, đáng phải thoái . Con của ngươi, ta và Ngô Vương sẽ nuôi nấng nó thật , sau này nó sẽ chỉ gọi ta là mẫu thân thôi, ha ha.”
Ta nhìn đứa sơ sinh đầy lông đang thoi thóp cạnh, thở dài một .
Ngô Vương bẩm sinh yếu ớt, trừ khi tìm được người có thể chất sinh thụ thai, nếu không sẽ không thể sinh ra đứa con khỏe mạnh.
Huống chi Cố Uyển Ninh vì mong con mà đã uống nhiều bí dược, làm hại đến thai nhi trong bụng.
Tiêu Minh Dạ đến nhanh hơn ta tưởng.
Ta bị Cố Uyển Ninh nhét giẻ vào miệng, trói trên giường. Đứa quái thai dị dạng cạnh ta đang khóc lớn.
Cố Uyển Ninh thấy Tiêu Minh Dạ liền cười nhạo: “Nhìn xem, đây chính là nữ nhân mà chàng sủng ái, lại sinh cho chàng một quái thai. Đây là trừng phạt của ông dành cho chàng!”
Ta lo lắng không cử động được, sợ Tiêu Minh Dạ sẽ tức giận ném đứa xuống đất rồi rút kiếm giết ta, chỉ có thể liều mạng gào thét trong lòng: [Đây không phải con của ta! Con của ta bị đặt ở , đây là quái thai do Cố Uyển Ninh và Ngô Vương sinh ra!]
Tiêu Minh Dạ liếc nhìn đứa sơ sinh dị dạng một cái, rồi thở dài lắc đầu.
“Chiêu Chiêu, nàng làm trẫm vọng rồi.”
Cố Uyển Ninh mừng rỡ ra mặt: “Hoàng thượng, bây phụ thân ta đã dẫn binh đến hoàng thành rồi, chàng không thể động đến ta. Chỉ cần chàng giết tiện nhân này trước mặt ta, ta sẽ cầu xin phụ thân ta tha mạng cho chàng. sao thì nhan của chàng cũng thuộc hàng thượng phẩm, ta đã thèm muốn kiếp rồi, cũng phải để ta nếm thử…”
Lời của Cố Uyển Ninh còn chưa nói hết, Tiêu Minh Dạ đã rút kiếm đâm xuyên qua cổ họng ả.
Hộ vệ của Tiêu Minh Dạ cũng giết sạch đám người Cố Uyển Ninh mang .
“Chiêu Chiêu, nàng làm trẫm vọng rồi. Sao lại là nhi tử, trẫm muốn có nữ nhi trước cơ.”
Miếng giẻ trong miệng ta được lấy ra, việc đầu tiên ta làm là chạy đến xem nhi tử mình.
“Làm sao chàng biết đứa quái thai đó không phải con của ta?”
Tiêu Minh Dạ đắc ý: “Bởi vì, con của ta và nàng, không thể nào xấu như vậy.”
Nhìn thi thể của Cố Uyển Ninh trên đất, ta hỏi: “Cố Thừa tướng tạo phản, chàng giết Cố Uyển Ninh, trong tay ta không còn con tin nào cả.”
Tiêu Minh Dạ điềm tĩnh cười: “Hoàng hậu, nàng tưởng trong lúc nàng thai, trẫm rảnh rỗi không làm gì sao? Lòng bất trung của Cố Thừa tướng, trẫm đã sớm ra, nên mới cố ý triệu nữ nhi lão vào cung. Ai ngờ nàng và lão ta lại không cùng một giuộc. Bây , lão phụ thân khốn kiếp của nàng đã bị người của trẫm bắt rồi.”
Không hiểu sao, ta luôn có cảm giác Tiêu Minh Dạ dường như biết nhiều chuyện.
Lúc này, một ám vệ đến báo, nói Thái hậu đã dẫn Ngô Vương đăng cơ ở chính điện.
8
Uống một ngụm canh sâm, cơ thể ta đã hồi phục sức lực.
Ta và Tiêu Minh Dạ cùng nhau đến chính điện. Lúc này, Ngô Vương đã khoác hoàng bào.
Thái hậu thấy ta và Tiêu Minh Dạ, liền giận dữ quát: “ đã giáng xuống thiên phạt, người các ngươi sinh ra quái thai, đâu còn xứng làm quốc chủ, quốc mẫu. Thần nhi của ta mới là thiên mệnh sở quy.”
Ta cho cung nhân bế nhi tử ta ra, cho các triều thần xem.
“Đây chính là Thái tử do bản cung sinh ra. Còn kẻ sinh ra quái thai là người khác. Ngô Vương, ngươi có dám cùng đứa kia nhỏ máu thân không?”
Ngô Vương sợ đến mặt trắng bệch. Ta có thể bình an xuất hiện ở đây, chứng tỏ Cố Uyển Ninh đã chết.
“To gan! Bây ta là Hoàng thượng, ai dám lấy máu của ta?”
[Ngô Vương đúng là mặc long bào cũng không giống Thái tử, đâu có khí phách như phụ thân của nhi tử ta.]
Tiêu Minh Dạ nhếch mép, nói với Thái hậu và Ngô Vương: “Mẫu hậu, trẫm vẫn luôn không hiểu, tại sao cùng là con của người, người đối với trẫm lại thua xa Ngô Vương. Người cho người hạ độc vào đồ ăn thức uống của trẫm, chính là để Ngô Vương đăng cơ, rốt cuộc là vì cái gì?”
Thái hậu cố tỏ ra bình tĩnh: “Bởi vì ngươi không xứng! Ngươi là một tên bạo quân. Thần nhi của ta chỉ vì thân thể yếu đuối một chút mà không được phụ hoàng ngươi yêu thích, nhưng rõ ràng Thần nhi mọi mặt đều giỏi hơn ngươi! Nếu ngươi còn biết hiếu thuận, thì hãy nhường ngôi cho Thần nhi, nếu không xuống dưới cửu tuyền, ta cũng sẽ nói ngươi bất hiếu!”
[Thái hậu này thiên đến mức không còn giới hạn. Chỉ vì con út yếu ớt mà có thể thiên vô điều kiện. Tiêu Minh Dạ, ta ủng hộ chàng xé nát bà mẫu thân khốn kiếp này.]
Tiêu Minh Dạ trông không có vẻ bị lời của Thái hậu làm tổn thương, tiếp tục nói: “Từ trước người muốn hại con của Chiêu Chiêu, ta đã phát hiện ra người thực ra cũng không hề yêu thương Ngô Vương hơn. Người hận ta, hận huyết mạch của ta, hận tiên đế! Ta đã truy tìm mấy lão nhân may mắn sót sau khi bị người diệt khẩu, lúc đó mới biết, Ngô Vương căn bản không phải con của phụ hoàng, mà là con hoang của người với kẻ khác!”
Mấy lão cung nhân được đưa lên, Thái hậu ngã ngồi trên đất, mặt đầy vẻ không cam tâm.
“Tại sao, ngươi rõ ràng giống hệt tên phụ hoàng kia của ngươi, đáng phải ngoan ngoãn đi chết đi, nhưng tại sao ngươi lại cứ phải !”
Tiêu Minh Dạ cười lạnh một , ôm chặt lấy ta và nhi tử.
“Bởi vì ta đã có gia đình.”
Thái hậu và Ngô Vương bị giam vào đại lao. Ngô Vương bị ngũ mã phân thây mà chết, Thái hậu biết tin liền đau lòng mà qua đời.
Khi ta mang thai thứ , Tiêu Minh Dạ đã giải tán hậu cung.
“ sao cũng chỉ có Hoàng hậu là có thể sinh. Những đại thần ép ta phải mưa móc đều khắp kia cũng không dám nói gì nữa. Hoàng hậu, này nàng phải sinh cho trẫm một công chúa đấy nhé.”
Ta cười nói: “Sinh công chúa thì , chỉ là công chúa muốn ăn thịt xiên nướng ngoài cung, phải để phụ hoàng nàng ấy đích thân đi mua về mới được.”
Tiêu Minh Dạ ngoan ngoãn đứng dậy. Nhân lúc hắn chưa đi xa, ta thầm nghĩ trong lòng.
[Thịt xiên nhất là cho nhiều ớt một chút. Cả mấy món trang sức trên đầu ta cũng cũ rồi, nghe nói Đa Bảo các mới về một ít trâm cài tóc bằng vàng, nếu có thể mua về cùng thì càng . Cả món đào hoa ẩm của Túy Hương cư nữa, đợi sinh xong ta cũng muốn nếm thử.]
Tiêu Minh Dạ đứng ngoài sân hét vào: “Được thôi, đã được cả rồi.”
Thực ra ta cũng không ngốc, việc Tiêu Minh Dạ có thể nghe thấy lòng của ta, ta đã sớm cảm được. Nếu không thì sao nào hắn cũng đoán được suy nghĩ của ta.
Nhưng ta sẽ không vạch trần chuyện này, sao thì giữa phu thê có một chút thuật đọc tâm, cuộc cũng thêm nhiều niềm vui.
Sau này, nhờ vào thể chất mang thai, ta đã sinh cho Tiêu Minh Dạ bốn trai ba gái. Tiêu Minh Dạ dốc lòng trị quốc, đưa đất nước đến cảnh quốc phú dân cường.
Sau khi Thái tử lớn lên và tự mình chấp chính, ta và Tiêu Minh Dạ cùng nhau chu du khắp các nước.
Người đời sau thường thấy, mặc ta không nói gì, nhưng Tiêu Minh Dạ luôn rất chu đáo đến đáp ứng mọi mong muốn của ta.
Ai ai cũng khen ngợi: “Nhìn Thái thượng hoàng đối với Thái hậu kìa, thật là chu đáo biết bao!”
(Hết)