Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Bà nội lập tức cúp máy.

Tôi vừa hả dạ, vừa đau lòng đang hành hạ mình.

Cái cảm giác “xả cơn giận” mà tôi tưởng tượng… không .

Tôi vẫn thương bà, vẫn không nỡ bà buồn.

Tôi mắc kẹt trong nhà tù cảm xúc của mình, trằn trọc đêm không yên.

Chồng tôi tâm trạng tôi không ổn, liền gửi con sang nhà mẹ chồng, xin nghỉ phép dẫn tôi đi một chuyến du lịch tới Tân Cương.

Đồng cỏ bát ngát, từng đàn bò cừu, dòng suối uốn lượn, núi tuyết trập trùng.

Trong khung cảnh vậy, cuối cùng tôi cũng buông lòng mình xuống.

Tôi nói chồng: “Em không mình nữa.”

Tôi bảo: “Em rất đau khổ.”

Chồng tôi nằm ngửa trên cỏ, tay gối đầu, nhìn lên bầu trời xanh thẳm và nói khẽ:

, đừng bị giam cầm bởi cái gọi là ‘ơn nghĩa’. Bà nội có từng che chở cho em, nhưng tất bóng tối thời thơ ấu của em cũng đều do bà tạo ra.”

Một câu nói đánh thức trong mộng.

Chúng tôi lái xe qua con đường Độc Khố, chụp ảnh ở cánh đồng hoa tử tô mênh mông, ngủ trong lều bên hồ Sayram, xem dân du mục vắt sữa dê, ăn thịt nướng, buổi tối ngắm sao trời lấp lánh.

Tôi cuối cùng cũng tha thứ cho mình.

Tôi là một cá thể độc lập, tôi xứng đáng sống một cuộc đời tươi đẹp.

Tôi có bạn đời đồng hành, có cô con luôn bám lấy tôi, có sự nghiệp mình yêu thích.

Hà cớ tôi phải tự giam mình trong ngôi làng nhỏ của hơn ba mươi năm trước?

Sau khi trở , tôi thông báo từ ủy ban thôn, liền mang đặc sản mình gửi cho mẹ một phần.

Mẹ nhìn mấy gói mơ khô, đôi ngân ngấn lệ:

, mẹ không ngờ đời này còn có thể ăn thứ con cho.”

Khoảng cách giữa chúng tôi quá , tôi không còn cách nói chuyện tự nhiên bà.

Chỉ lí nhí đáp: “ nhiều quá, ăn không hết thì .”

Mẹ vội vàng gật đầu, rồi bận rộn lấy khoai lang phơi khô và hạt dẻ mới thu hoạch cho tôi:

“Chẳng có quý đâu, con mang ăn lấy vị.”

Ở tuổi hơn ba mươi, tôi cố gắng học cách thế nào hòa hợp mẹ ruột của mình. Khó khăn lắm mới đục một cái lỗ nhỏ trong bức tường ngăn cách dày đặc…

Thế mà suýt nữa bị một cái tát của ba tôi đánh sập.

Ông xông vào, tức tối:

, con chết phải không? Bà con tuổi tác rồi, mà con còn cố tình nói lời tổn thương qua điện thoại?”

“Con quên ai là nuôi con khôn ? Quên ai dù nắng mưa vẫn trường thăm con? Con cũng mẹ rồi, phải có lương tâm chứ.”

Cái tát bỏng rát bên má, nhưng không đau bằng vết thương trong lòng.

Tôi trừng nhìn ba:

“Là con ép bà nuôi con sao? Con có cha mẹ đàng hoàng, nếu không phải bà lợi dụng con ép mẹ sinh con trai, thì con sống trong tình yêu thương, lên hạnh phúc bao nhiêu.”

“Còn cái chuyện nắng mưa thăm con nữa, ba có bà mỗi lần tới đều nói xấu ba mẹ con không?”

“Bà nói mẹ đồ mới cho em trai mà không cho con!”

“Bà nói mẹ gọi điện quê than phiền con tiêu xài hoang – mẹ, mẹ từng nói vậy à?”

Đôi mẹ vốn đỏ, tức trừng , bước đối bà nội:

“Tôi lúc nào từng than phiền tiêu xài? Tôi cứ thắc mắc sao con tôi chẳng thân mình, gặp tôi cứ kẻ thù, hóa ra là bà – cái đồ già không xấu hổ – bày trò chia rẽ!”

Ánh bà nội ánh lên chút lúng túng, bà nhìn tôi buồn bã:

, bà cực khổ nuôi con, còn đạp xe ba bánh trường thăm con, mà con nghĩ vậy sao?”

Ba tôi sốt ruột xua tay:

“Thôi đừng nhắc mấy chuyện cũ nữa!”

Ha, ông gọi đó là “chuyện cũ”.

Tôi chìa tay ra:

“Không nói chuyện xưa, thì nói chuyện mới đi. Viện và tiền chăm sóc bao trả cho con? 18.300 tệ đấy!”

Sắc ông tái xanh:

“Con hết chuyện rồi à? Bà con già rồi, đầu óc lẫn lộn, kêu em con lo thanh toán viện thôi, sao con cũng so đo? Mà nói đi cũng phải nói , bảo hiểm y tế của bà là do ba đóng, số tiền hoàn đó lẽ ra phải thuộc ba.”

Tôi không tin nổi vào tai mình.

“Ba nói cái vậy? Nếu không có con ứng trước viện , thì ba đi đâu mà đòi bồi hoàn? Ba có buồn cười không? Mẹ ruột mình bệnh, không lo tiền, không chăm sóc, còn dày tranh tiền hoàn con?”

, ra ngoài sân, con hỏi bà con xem, có ai nghe chuyện lạ vậy chưa?”

tôi mở cửa định kêu làng xóm tới chứng, ba lập tức bịt miệng kéo tôi vào .

“Con ? Chưa đủ rối loạn à? Con làng , cho ta cười vào nhà này à?”

“Ba cảnh cáo con, bà con mấy hôm nay sức khỏe không tốt, lát nữa con đi là phải đưa bà chăm sóc.”

“Con cũng là mẹ rồi, đừng con con học cái thói xấu của con!”

Bà nội liều mạng xua tay.

“Bà không đi! Bà già rồi, sống chỉ khiến ta ghét bỏ, bà đi chết còn hơn, sống còn có ý nghĩa nữa!”

“Con trai, con dâu không thích bà, cháu trai thì nói bà lẩm cẩm, đứa cháu do tay bà nuôi cũng chê bai bà, bà không sống nữa! Bà chết đây!”

, bà nợ con mười mấy ngàn, bà lấy vòng vàng trả con. Lần trước bà nói sẽ cho con dâu của em con, con xụ xuống, khó coi lắm. Đây, đưa hết cho con. Lần này bà già này không nợ con nữa, sau này cũng không phiền con nữa đâu.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương