Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Bùi Dực để ý đến suy nghĩ vẩn vơ của tôi, ánh mắt tập trung, động tác vô nhẹ nhàng. Sau khi thành công lấy xương cá ra, anh tiện tay vứt nhíp sang một bên, khẩu trang xuống một nửa, tay chống lên lưng ghế của tôi.
Anh ôm tôi vào lòng, giọng nói dịu dàng: “Mấy ngày tới gắng ăn ít đồ cay nóng.”
“Được.”
“Uống nhiều nước.”
“Ừm.”
“Nếu họng có đau thì báo với anh .”
“Biết rồi.”
“Chờ anh rồi nhà.”
Tôi tưởng anh vẫn đang dặn dò lưu ý khác, không nghe lắm buột nói,
“Được.”
Nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của anh, tôi mới lập tức ra mình bị anh lừa, vội vàng sửa lại,
“Không được.”
Người trước mặt dù bị tôi từ chối cũng không giận, cười rồi đầu tôi dựa vào n.g.ự.c anh, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy tôi.
Tôi thò đầu ra khỏi lòng anh, nét mặt túc: “Bác sĩ Bùi, hành động của anh bây giờ rất không hợp lý.”
“Không hợp lý ở chỗ nào?”
ràng là biết mà còn hỏi!
Tôi hít một hơi sâu, từng chữ một nhấn mạnh: “Tôi nhắc lại nữa, chúng… ta… … chia… tay… rồi.”
Ngón tay Bùi Dực đang xoa sau cổ tôi khựng lại, một lúc sau, anh bật cười nhẹ rồi lặp lại,
“Chúng ta chia tay rồi?”
Giọng điệu , thái độ , ràng là không coi lời tôi ra gì!
“Tôi cũng nhắc lại nữa, không có cửa đâu.”
6.
Nói , bảo tôi trực tiếp nói lời chia tay trước mặt anh, tôi cũng có chút sợ hãi. Anh là kiểu người bên ngoài nhìn thì ôn hòa, nhưng bên lại rất mưu mô.
Lúc đó, chúng tôi ở bên nhau được một tháng, anh vẫn không tôi hôn tay anh. Đừng nói hôn, cả việc sờ thêm vài cũng không .
Tôi như bị cơn đói hành hạ, nhìn thấy mà không thể ăn được, thực sự là quá đau khổ!
Cô bạn thân của tôi bày mưu tính kế: “Quyến rũ.”
Tôi ngẫm nghĩ: “Như có vẻ không hay lắm, mình sẽ thành dáng vẻ không biết giữ giá.”
“Cứ nghe tớ, chắc chắn không sai đâu.”
“Đến lúc đó anh ta bị mê hoặc, cậu muốn hôn chỗ nào thì hôn chỗ đó.”
Tôi bị lung lay, nhưng cô ấy sai.
Bùi Dực ngẩng đầu lên từ máy tính, nhìn thấy tôi mặc váy đen nhỏ sexy, anh nhíu mày, gần như không ra. sau đó, anh không nói gì mà cởi áo khoác của mình rồi khoác lên người tôi, giọng điệu túc:
“Mặc ít thế , không sợ bị cảm à?”
Tôi sững sờ, phản ứng của anh hoàn toàn khác xa với gì bạn thân tôi nói.
Tôi lắc đầu phủ : “Không lạnh mà.”
Rồi chờ một lúc không thấy anh có động tĩnh gì khác, tôi không nhịn được nhắc nhở.
“ lẽ anh không có ý định làm gì khác sao?”
Anh cúi đầu nhìn chăm chú vào đôi chân trần của tôi, như đang suy nghĩ điều gì.
Tôi thầm đắc ý: Hừ, chắc chắn là bị đôi chân dài của mình mê hoặc rồi.
Tim tôi đập rộn ràng, tay run run vì hồi hộp.
Tôi váy lên một chút nữa, nhìn thấy anh quỳ nửa người xuống, nhặt đôi dép tôi tình đá ra lúc nãy xỏ vào chân tôi, lẩm bẩm,
“Dù có thảm trải sàn cũng không được đi chân trần, dễ bị cảm lạnh.”
Ban đầu tôi còn hơi xấu hổ, nhưng nghe anh nói thế, lập tức cơn giận bùng lên, tôi tức tối hỏi,
“Bùi Dực, có phải anh hề thích tôi chút nào không?”
Anh chặt áo khoác trên vai tôi: “Ngoan, đừng làm loạn.”
Cảm giác như đ.ấ.m vào bông , hề có chút sức lực…
Thế là tôi buột : “Tôi muốn chia tay!”
Vừa dứt lời, Bùi Dực bế bổng người trước mặt lên đặt tôi ngồi trên đùi anh. Tư thế có chút ám muội, tôi tưởng anh cuối cũng hiểu ý rồi.
Nhưng không ngờ, giây sau, anh mở một video dài 60 phút cách thực hiện hồi sức tim phổi (CPR), bao gồm cả hướng dẫn từng bước và các trường hợp điển hình…
Tôi mờ mịt,
“Bùi Dực, anh có ý gì đây?”
“Anh đang dỗ em mà.”
cách dỗ dành kiểu gì thế ? Trừu tượng quá!
Tôi vùng vẫy định rời khỏi đùi anh nhưng bị anh giữ chặt.
“Xem kỹ, đừng xao nhãng.” Anh ôm chặt tôi từ phía sau, vòng tay ôm trọn cơ thể tôi vào lòng, cằm tựa lên xương quai xanh của tôi,
Anh quay mặt tôi phía màn hình máy tính: “CPR là viết tắt của Hồi sức tim phổi, là một biện pháp y tế khẩn cấp…”
Mới xem được năm phút mà mắt tôi bắt đầu díp lại. Là một sinh viên nghệ thuật, video thế tôi dùng để… ru ngủ.
Bùi Dực thấy tôi buồn ngủ, nhẹ nhàng bóp má tôi nhắc nhở tập trung. Nhưng tôi không thể nào tập trung nổi.
Mệt mỏi mà không được ngủ, khác gì bị tra tấn.
“CPR là kỹ năng sơ cứu cơ bản mà ai cũng biết, vì nó có thể cứu sống người khoảnh khắc quan trọng.”
Video đến đây dừng lại, tôi ngáp liên tục, nước mắt chảy ra từ khóe mắt vì buồn ngủ,
“Bùi Dực, anh tình tra tấn em phải không?”
“Giờ còn dám đòi chia tay nữa không?”
Không dám.
Đùa đấy!
7.
Giọng điệu của anh lúc đó không khác gì bây giờ, bình thản, nhưng lại ẩn chứa một tia nguy hiểm khó ra.
Tôi không tự chủ mà nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt anh, mạnh nói bừa:
“Nếu em nói em thích người khác thì sao?”
[Quay lại thực tại.]
Chưa kịp nói xong, người đàn ông trước mặt bất ngờ nghiêng người tiến lại gần, mái tóc lòa xòa trước trán lướt qua má tôi, hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt.
“Không nghe , nói lại nữa.”
Mũi chúng tôi gần chạm nhau, anh mở , ánh mắt vẫn còn đọng lại nụ cười, nhưng giọng điệu lại có chút lạnh lùng.
Tôi nín thở, không vì xấu hổ hay lo lắng, biết gương mặt mình nóng bừng, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Thấy tôi im lặng, Bùi Dực nhướn mày, định nói gì đó thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập.
Tiếng gọi lo lắng của y tá vọng vào phòng cấp cứu qua khe cửa.
“Bác sĩ Bùi, bác sĩ Bùi.”
“Đến .” Bùi Dực trả lời, trước khi rời đi còn dặn tôi vào phòng nghỉ phía sau tấm rèm đợi anh, bảo là anh không yên tâm để tôi nhà một mình giữa đêm khuya.
Bề ngoài tôi làm bộ không muốn đồng ý, nhưng thực ra, đợi anh đi khuất, tôi xách túi lên và chuồn thẳng.
Đi ngang qua bàn y tá, tôi không kiềm chế được mà hỏi một câu. Y tá ngẩng đầu nhìn tôi một , thấy tôi có vẻ thà kiên nhẫn giải thích,
“À, cấp cứu thiếu người bác sĩ Bùi tự nguyện ở lại hỗ trợ hai ngày.”
“Nhưng anh ấy ra nước ngoài trao đổi phải một tuần cơ mà?”
Y tá đáp không cần suy nghĩ: “À, cũng không biết vì sao, chuyến đi bị hủy giữa chừng.”
Thì ra là .
8.
Tôi yêu Bùi Dực từ nhìn đầu tiên. Người ta thường nói yêu từ nhìn đầu tiên là do bị ngoại hình cuốn hút, nhưng với tôi thì là… do đôi tay.
Đúng , tôi là một người “cuồng tay.”
Nhớ đầu tiên nhìn thấy đôi tay đẹp đẽ của Bùi Dực, đầu tôi có một suy nghĩ: Phải chiếm hữu nó.
Lúc ấy, ở một thị trấn nhỏ vùng Giang Nam, trời u ám, mây đen cuồn cuộn. Tôi che mặt tránh mưa, vali chạy vội, không may vấp ngã lao thẳng vào vòng tay của Bùi Dực.
Dáng người cao lớn của anh hơi nghiêng phía sau, một tay cầm ô, tay còn lại giữ chặt lấy vai tôi.
Tôi vỗ ngực, lòng thầm sợ hãi, không dám tưởng tượng nếu ngã xuống con đường đá xanh cứng ngắc thì sẽ đau như thế nào.
màn mưa lất phất, giọng nói dịu dàng của anh vang lên trên đầu tôi,
“Em có sao không?”
Nghe , tôi ngẩng đầu, trước tiên nhìn thấy đôi tay anh, như một món đồ sứ thanh hoa giữa làn mưa khói, đẹp đến ngỡ ngàng.
Tôi thầm thở dài: Đôi tay mơ của tôi cuối cũng xuất hiện.
đến khi bàn tay đó vẫy vẫy trước mặt tôi, tôi mới giật mình tỉnh lại, rồi nhanh chóng nhìn lên chủ nhân của đôi tay đó.
Gương mặt của Bùi Dực không hề thua kém đôi tay, nói chuyện cũng nhẹ nhàng ấm áp, hoàn toàn đúng kiểu người lý tưởng của tôi.
Tôi lập tức quyết định: Nhất định phải theo đuổi anh bằng được.
“Không ổn chút nào.” Tôi giả vờ ôm ngực, làm ra vẻ đầu óc quay cuồng, giọng nói yếu ớt,
“Chàng trai tốt bụng ơi, anh có thể giúp em đến trung tâm du khách phía trước được không?” Lúc nói, mắt tôi không thể không liếc nhìn đôi tay của anh, nhưng lại sợ ánh mắt quá ràng sẽ khiến anh phản cảm.
Có vẻ như anh cũng ra điều đó, đôi mắt hơi nheo lại, ánh nhìn thăm dò.
Tôi lén nhìn anh một , đụng vào đôi mắt dịu dàng, mang theo nụ cười của anh,
“Được thôi.”
9.
Cơn mưa lất phất rơi trên thị trấn nhỏ, đường phố vắng vẻ. Khoảng cách vài trăm mét, để tránh không khí gượng gạo, tôi không ngừng tìm chủ đề nói chuyện với anh. Thỉnh thoảng, anh gật đầu đáp lại đôi câu, nụ cười nhạt luôn hiện trên môi.
Ch/ết , tôi hơi phấn khích quá, không biết anh có thấy tôi nói nhiều quá không nhỉ.
Cuối cũng đến trung tâm du khách, anh dìu tôi ngồi xuống ghế sofa rồi đi thẳng đến quầy dịch vụ lấy một hộp y tế.
Trước mặt bác sĩ mà giả vờ ốm, đúng là tôi còn gì để mất. Đó là một hộp y tế chuyên dụng, thấy anh lấy ống nghe ra, tim tôi chợt lỡ một nhịp, vội vàng ôm ngực, giả vờ đau đớn.
“Nhịp tim hơi nhanh một chút.”
Tôi thầm nghĩ bụng: Anh không hiểu gì cả, đây gọi là rung động trái tim.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt túc của anh, tôi bắt đầu nghi ngờ không biết mình có sự gặp vấn đề tim không.
“À, phải làm sao đây?” Tôi gắng thể hiện sự lo lắng, thuận thế nắm lấy tay anh.
Bàn tay anh mát lạnh, rất dễ chịu.
Anh hơi khựng lại, sau đó ngần ngừ một lúc rồi từ từ gỡ từng ngón tay của tôi ra, rút tay mình lại. Đôi mắt anh dịu dàng, túc nói: “Tôi khuyên em dành thời gian đi làm điện tâm đồ ở bệnh viện.”
Tôi gắng điều chỉnh lại hơi thở, giả vờ bình tĩnh, gật đầu đầy túc,
“Ừ, ngày mai tôi sẽ đi.”
Anh nhướn mày, đột nhiên cười nhẹ một tiếng, trông vừa đẹp trai vừa cuốn hút.
Tim tôi lại đập nhanh hơn!