Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nửa tiếng sau, tôi nhận cuộc gọi từ chú ấy.
“Cô chủ, tôi đến trạm dịch vụ .”
Tôi chạy ra ngoài, nhìn chiếc xe quen thuộc và gương mặt thân thuộc của chú Chu, suýt nữa rơi nước mắt.
Đây là lần đầu tiên tôi xa một mà lại bị rơi, trong lòng không tránh khỏi sợ hãi và tủi thân.
tôi như vậy, chú Chu – chứng kiến tôi lớn – đầy vẻ xót xa.
“Cô chủ, cô vất vả . Cô yên tâm, tôi nhất định đưa cô đến trường an , mua đủ cô, tuyệt đối không để cô một đối mặt đâu.”
Tôi sụt sịt mũi, đôi mắt đỏ hoe ra sức gật đầu.
“Cảm ơn chú Chu, yêu chú chết mất!”
Suốt dọc đường, chú ấy lặng lẽ lái xe, không hề nhắc đến của Chu Nghiễn Lễ.
Xuống cao tốc, chúng tôi một chiếc BMW đỗ bên đường.
Là .
Anh ta tựa vào xe, mặt đầy lo lắng nhìn về phía lối ra cao tốc.
chiếc Maybach của chú Chu, sắc mặt anh ta thay đổi.
Bởi vì chú Chu là tài xế của ba tôi, điều đó có nghĩa là ba mẹ tôi biết họ rơi tôi.
Cái chén cơm của anh ta coi như .
5
Xe dừng lại, chạy nhanh tới.
Tôi hạ cửa kính xe, lùng nhìn anh ta.
Trán anh ta bắt đầu đổ mồ hôi, vội vã thay vẻ mặt lo lắng và gấp gáp.
“Cô chủ, cuối cùng cô đến !”
“Tôi chờ cô ở đây gần một tiếng, sợ muốn chết luôn!”
Sau đó anh ta quay sang chú Chu, cười giả lả nói:
“Sao phải làm phiền anh Chu chạy một chuyến, là lỗi của tôi .”
Tôi rốt cuộc không nhịn nữa, lùng tiếng.
“Vậy tôi hỏi anh, nếu chú Chu không đến, anh định để tôi tự bộ đến đây à?”
“Tại sao lại tôi lại một ở trạm dịch vụ, rõ ràng anh là tài xế tôi, lái xe của tôi mà?”
Mồ hôi túa ra đầy mặt .
“Cô chủ, tôi không cố ý đâu.”
“Tôi cô bạn nữ đó cứ ôm bụng kêu đau mãi, tôi sợ xảy ra lại liên lụy đến họ Giang, nên mới nghe lời cậu chủ vội vàng đưa bệnh viện.”
“ này… không thể trách tôi !”
Giọng tôi đến tận đáy.
“Cậu chủ tương lai?”
“Chu Nghiễn Lễ?”
“Ha, sau này anh ta không bao giờ là con rể họ Giang đâu, anh không là tài xế của tôi nữa.”
Sắc mặt trắng bệch.
“Đừng mà, cô chủ, cô đừng sa thải tôi…”
“Tôi thật sự không cố ý, lúc đó là trong lúc gấp quá nên mới trước. Suy cùng, tôi nghĩ họ Giang thôi, sợ lỡ xảy ra chết !”
Tôi không muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp kéo kính xe , cắt đứt tất cả với anh ta.
Chú Chu liếc anh ta một cái lùng.
“Lái xe quay về, tự giải thích với ông chủ .”
Nói , đạp mạnh chân ga, lại mặt mũi đầy hoảng loạn phía sau.
6
Lúc đến trường, cổng có một hàng dài xếp hàng.
đạc của tôi đều ở trong xe của , chú Chu bảo tôi ngồi đợi trên xe, để chú mua dùng sinh hoạt giúp tôi.
buồn chán lướt điện thoại tôi Chu Nghiễn Lễ dẫn Thẩm Kiều làm sim điện thoại ngay cổng trường.
Thẩm Kiều nhìn cái gì hỏi, anh ta kiên nhẫn giải thích từng chút.
Trên mặt cả hai đều là nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Làm sim, Chu Nghiễn Lễ lại đưa cô ta quanh khu gần trường, trông như tìm chỗ ăn.
Chú Chu quay lại, chuẩn bị giúp tôi mang ký túc xá bị cô quản lý chặn lại.
“Nam giới xin dừng lại, đây là ký túc xá nữ.”
“Nếu là bạn trai của sinh viên có thể miễn cưỡng phép mang giúp, chứ khác không .”
Chú Chu đành áy náy giao tôi.
“Cô chủ, vậy phải làm phiền cô tự mang . Tôi chờ cô ở ngoài xe, dọn dẹp tôi đưa cô ăn cơm.”
Tôi nhận lấy từ tay chú, gật đầu xoay lầu.
Ký túc xá là phòng bốn , khi tôi tìm giường của các bạn khác trải giường xuôi.
Bỗng tôi phát hiện ra chăn và một vài dùng sinh hoạt trên giường trên trông rất quen mắt.
là nhất thời chưa nhớ ra .