Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Ôn Tư Cảnh lập tức trở băng giá.
“Từ nay không có phu nhân gì cả, đem hết những thứ này vứt ra ngoài cho tôi!”
“Nhưng mà đội trưởng…”
“Làm ngay!” – Ôn Tư Cảnh gầm lên.
Cảnh vệ không dám phản kháng, vội vã gọi người đến dọn đồ.
Triệu Sơ Di xông tới: “Ôn Tư Cảnh, anh điên rồi sao?!”
Ôn Tư Cảnh không thèm liếc cô ta lấy một cái, đi thẳng vào phòng ngủ trong cùng, đóng sầm cửa.
Vào phòng, anh khẽ vuốt tấm ảnh của Diệp Kiều treo trên tường.
“Xin lỗi em, Diệp Kiều.” – Anh thì thầm.
Ngoài cửa, Triệu Sơ Di gào thét điên loạn.
Người làm tất bật dọn dẹp.
Ôn Tư Cảnh không hề để ý, chỉ đứng bên cửa sổ.
Ánh mắt anh kiên định, trong lòng lại mong đợi hồi hộp.
“Diệp Kiều, anh.” – Anh nói thầm. “Lần này, anh nhất định sẽ tìm được em.”
Nhưng số phận dường như trêu chọc anh.
Vài ngày sau, Ôn Tư Cảnh mời bác sĩ quân y đến khám.
Anh cúi đầu, lắng nghe lời bác sĩ.
“Đội trưởng Ôn, rất xin lỗi…” – Giọng bác sĩ như vọng về từ nơi xa xăm.
“Ung thư dạ dày giai đoạn cuối…” “Đã di căn…” “Tỷ lệ sống sót rất thấp…”
Ôn Tư Cảnh siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Anh không cảm thấy đau, chỉ thấy tê dại.
“Tôi còn sống được bao lâu?” – Anh bình tĩnh hỏi.
Bác sĩ thở dài: “Nhiều nhất… nửa năm.”
Ôn Tư Cảnh đầu, đứng dậy.
“Cảnh vệ, tiễn bác sĩ.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ chói chang anh phải nheo mắt.
Anh đến Diệp Kiều, đến nụ cười rạng rỡ của cô.
“Diệp Kiều…” – Anh lẩm bẩm.
Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh của cô trên bàn, chìm trong suy .
Có nói cho cô biết không?
Có để cô quay lại không?
Không, anh không thể ích kỷ như thế.
Diệp Kiều mới bắt đầu cuộc sống mới.
Anh không thể vì bệnh của mình mà kéo cô về, bắt cô gánh chịu tất cả những điều này.
Ôn Tư Cảnh cầm điện thoại lên, bấm gọi cho lý.
“Hủy bỏ toàn hành động tìm kiếm Diệp Kiều.”
Chương 10
“Nhưng đội trưởng…”
“Chấp hành mệnh lệnh!” – Ôn Tư Cảnh gầm lên.
Cúp máy xong, anh mệt mỏi tựa lưng vào ghế.
Tại sao ngay khi anh quyết định đối diện với trái tim mình, lại được một kết cục như thế này?
Anh cười khổ.
Có kiếp này, giữa anh và Diệp Kiều là hữu duyên vô phận.
Những ngày sau đó, Ôn Tư Cảnh trở cực kỳ bận rộn, nóng nảy và dễ nổi giận.
Anh yêu cầu công việc khắt khe hơn, dễ dàng bùng nổ, nổi trận lôi đình.
Không ai biết, đó là cách anh che giấu nỗi đau của mình.
Một tháng sau, ông cụ nhà họ Ôn không thể ngồi yên được .
Ông đến thẳng văn phòng của Ôn Tư Cảnh.
“A Cảnh à, rốt cuộc là con sao vậy?” – Ông cụ lo lắng hỏi.
Ôn Tư Cảnh tránh ánh mắt của cha mình: “Không có gì đâu ạ.”
Ông cụ thở dài: “Có phải… là vì con bé đó không?”
Cơ thể Ôn Tư Cảnh khẽ run lên, nhưng không trả lời.
“Thôi được rồi…” – Ông cụ ngập ngừng, “Hay là… ta tìm nó về nhé?”
Ôn Tư Cảnh lập tức ngẩng đầu: “Không được!”
Thấy ánh mắt kinh ngạc của cha, anh dịu giọng lại.
“Không cần đâu, ba. Con mà.”
Ông cụ lắc đầu, xoay người đi.
Ngay sau đó, ông gọi lý đến.
“Đi điều tra xem con bé Diệp Kiều ở đâu.”
“Nhớ giữ bí mật, đừng để A Cảnh biết.”
Cúp điện thoại, ông nhìn về phía văn phòng của Ôn Tư Cảnh.
Ông biết, chỉ có cô gái đó… mới có thể cứu được con trai mình.
Lúc này, Ôn Tư Cảnh ngồi một mình trong văn phòng, nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.
Trong mắt anh đầy tuyệt vọng và không nỡ xa.
Trước cổng biệt thự nhà họ Ôn, tôi do dự rất lâu mới dám ấn chuông.
Cảnh vệ mở cửa với vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Tiểu thư, cô về rồi!”
Tôi gượng cười: “Tôi đến thăm ông nội Ôn.”
Tim đập dồn dập, tôi một lần bước vào nơi quen thuộc xa lạ này.
Trong phòng khách, ông nội Ôn kích động đứng bật dậy.
“Diệp Kiều, cuối cùng cháu cũng trở về rồi!”
Tôi bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy ông.
“Ông nội Ôn, cháu nghe nói sức khỏe ông không tốt…”
Ông xua tay: “Không sao không sao, bệnh cũ thôi.”
Ông chăm chú nhìn tôi: “Cháu gầy đi rồi.”
“Cháu vẫn mà, ông đừng lo.”
Đúng lúc đó, trên lầu vang lên bước chân.
Tim tôi chợt đập mạnh – là anh sao?
Ôn Tư Cảnh bước cầu thang, khi nhìn thấy tôi thì sững người.
“Diệp… Diệp Kiều?” – Giọng anh run run.
Tôi xoay người lại, lễ phép đầu.
“Chú nhỏ, lâu rồi không gặp.”
Cố gắng đè nén rung động trong lòng, tôi giữ cho nét mặt bình tĩnh.
Ôn Tư Cảnh định tiến lại gần, nhưng bị ánh mắt tôi ngăn lại.
Tôi biết, ánh mắt mình lúc này chỉ còn sự xa cách.
“Em… em về lúc nào vậy?”
“ đến.” – Tôi đáp. “Em đến thăm ông nội Ôn.”
Ông cụ liếc nhìn hai tôi, bỗng đứng dậy.
“Ôi, ta vào thư phòng lấy chút đồ, hai đứa cứ nói chuyện đi.”
Nói xong, không đợi tôi phản ứng, ông đã khỏi phòng.
Trong phòng khách chỉ còn tôi và Ôn Tư Cảnh.
Không khí như đông cứng lại.
“Dạo này em… ?” – Ôn Tư Cảnh phá vỡ sự im .
Tôi đầu: “Khá tốt. Cảm ơn vì đã quan tâm.”
Tôi ra mặt anh thoáng thay đổi, nhưng anh nhanh chóng che giấu.
“Vậy thì tốt.” – Anh gượng cười. “Bên nước ngoài… em đã quen chưa?”
Tôi nhàn nhạt nói: “Đã quen rồi, cuộc sống cũng bận rộn.”
Ôn Tư Cảnh cười nói: “Vậy thì tốt, anh… anh mừng cho em.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ: “Không còn sớm , em đi rồi.”
“Đi nhanh vậy sao?” – Ôn Tư Cảnh luống cuống. “Lần này không về nhà ở à?”
Tôi lắc đầu: “Không, em vẫn sẽ ở căn nhà cũ của Cảnh Thâm.”
xoay người định đi, sau lưng tôi vang lên gọi của Ôn Tư Cảnh.
“Diệp Kiều…”
Tôi dừng lại, nhưng không quay đầu.
Tôi hít sâu một hơi: “Giữ gìn sức khỏe, chú nhỏ.”
Nói rồi, tôi nhanh chóng đi, không hề quay lại.
Bước ra khỏi biệt thự, tôi dựa vào xe.
Tôi đã thấy sự tiều tụy của Ôn Tư Cảnh, nhưng không thể nói gì.
“Tạm biệt nhé, chú nhỏ.”
Cuối cùng, tôi vẫn lái xe đi.
Chương 11
Thật ra, Ôn Tư Cảnh vẫn luôn âm thầm điều tra vụ tai nạn y khoa nửa năm trước.
Hôm nay, lý cuối cùng cũng mang tin tức đến.
Trong văn phòng, mặt lý đầy căng thẳng.
“Đoạn băng ghi hình hồi đó…” – lý do dự một chút – “Là do cô Triệu tự tay hủy đi.”
Ôn Tư Cảnh lập tức đứng bật dậy, mặt u ám.
“Cậu chắc chắn ?”
lý đầu, đưa lên một tập tài liệu.
Ôn Tư Cảnh lướt nhanh qua, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
“Gọi cô ta đến.” – Anh lạnh lùng nói.
Nửa sau, Triệu Sơ Di giẫm giày cao gót vui vẻ bước vào văn phòng.
“A Cảnh, anh tìm em…”
Lời chưa dứt, Ôn Tư Cảnh đã ném tập tài liệu trước mặt cô ta.
“Giải thích đi.”
mặt Triệu Sơ Di tái mét.
“Chuyện này…”
“Tại sao cô lại làm vậy?” – Ôn Tư Cảnh nhìn cô ta chằm chằm.
Triệu Sơ Di đột ngột quỳ .
“A Cảnh, em xin lỗi, em… em chỉ là sợ hãi…”
“Ghen tuông?” – Ánh mắt Ôn Tư Cảnh đầy lửa giận – “Chỉ vì ghen tuông mà phá hủy giấc mơ của một người sao? Cô có biết Diệp Kiều vốn dĩ có thể trở thành một bác sĩ ưu tú trong nước không?”
“Nhưng em… em làm vậy vì yêu anh mà!” – Triệu Sơ Di gào khóc.
“Con bé Diệp Kiều đó căn bản không xứng với anh, còn sẽ làm hủy hoại danh của anh!”
Trong mắt Ôn Tư Cảnh lóe lên sát ý.
“Cô không có tư cách phán xét cô !”
“A Cảnh, xin anh tha cho em…” – Triệu Sơ Di túm lấy ống quần anh.
Ôn Tư Cảnh chán ghét lùi lại.
“Từ hôm nay, tôi sẽ cô phải trả giá.”
“Cái gì? A Cảnh, anh không thể đối xử với em như vậy!”
“Tôi không thể sao?” – Ôn Tư Cảnh cười lạnh – “Cô cứ mà xem.”
Anh nhấc điện thoại lên.
“Đưa đoạn băng đã được khôi phục lên mạng, đồng thời thông báo cho toàn bệnh viện, vĩnh viễn không được tuyển dụng Triệu Sơ Di!”
mặt Triệu Sơ Di trắng bệch.
“A Cảnh, ta đã hủy hôn rồi, anh không thể tiếp tục trừng phạt em như vậy!”
“Còn ,” – Ôn Tư Cảnh nói tiếp – “Tôi yêu cầu cô đăng thông báo, làm rõ toàn sự thật năm đó.”
Triệu Sơ Di điên cuồng lắc đầu.
“Không! Làm vậy sẽ hoàn toàn hủy hoại em!”
Ôn Tư Cảnh lạnh lùng nhìn cô ta.
“Lúc cô hủy hoại Diệp Kiều, cô có từng đến cảm của cô không?”
Triệu Sơ Di ngồi sụp đất.
“A Cảnh, xin anh… cho em một cơ hội đi…”
“Cơ hội?” – Ôn Tư Cảnh cười nhạt mỉa mai – “Cô đã từng cho Diệp Kiều cơ hội chưa? Cút ra ngoài!”
Triệu Sơ Di vùng dậy, chỉ thẳng vào mặt anh.
“Ôn Tư Cảnh! Là anh tự mình không dám thừa bản thân có tình cảm vượt giới hạn với Diệp Kiều, liên quan gì đến tôi ! Đồ hèn nhát!”
Cảnh vệ xông vào, cưỡng ép kéo Triệu Sơ Di phát điên ra ngoài.
Ôn Tư Cảnh đứng bên cửa sổ, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Anh có thể thay Diệp Kiều làm sáng tỏ đúng sai của nửa năm trước, nhưng lại không thể vãn hồi thời gian đã mất.
Đột nhiên, một cơn đau dữ dội ập đến.
Anh ôm chặt bụng, ngã quỵ đất.
“Đội trưởng!” – lý kinh hãi kêu lên, vội vàng gọi xe cấp cứu.
được cuộc gọi, tôi vội vã chạy đến hành lang bệnh viện.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, tôi nhìn thấy Ôn Tư Cảnh mặt trắng bệch nằm trên giường.
“Chú nhỏ, anh…” – Chưa nói hết, nước mắt tôi đã tuôn như mưa.
Ôn Tư Cảnh gượng mở mắt.
“Diệp Kiều… sao em lại đến đây…”
Tôi nắm chặt tay anh.
“Rốt cuộc là sao vậy? Tại sao đột nhiên nhập viện?”
Ôn Tư Cảnh mấp máy môi, cơn đau anh không nói lời.
“Đã chẩn đoán từ lâu rồi, là cậu không cho tôi nói cho cháu biết.”
Ông cụ Ôn thở dài nói xong.
Tôi thất thần ngồi bên giường bệnh.
Bác sĩ nhanh chóng đi vào.
“Bệnh nhân cần phẫu thuật, mời người nhà ký tên.”
Ông cụ Ôn run rẩy cầm lấy bút và giấy.
Tôi ngơ ngác nhìn tờ giấy trong tay ông, thấy rõ dòng chẩn đoán: Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Tôi sững sờ nhìn sang Ôn Tư Cảnh, nước mắt lập tức trào ra.
“Chú nhỏ… anh sao lại…”
Ôn Tư Cảnh yếu ớt cười.
“Xin lỗi… đã giấu em…”
“Tại sao không nói cho em biết?” – Tôi nghẹn ngào hỏi.
“Không … làm lỡ dở cuộc đời em…” – Ôn Tư Cảnh khó nhọc nói – “Em … có cuộc sống của riêng mình…”
“Ôn Tư Cảnh!”
Đây là lần đầu tiên tôi gọi thẳng tên đầy đủ của anh.
“Tại sao anh luôn ích kỷ như vậy, tại sao cứ tự mình gánh chịu tất cả …”
Y tá giục giã, ông cụ Ôn run rẩy ký tên.
Ôn Tư Cảnh còn chưa kịp trả lời tôi đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Bên ngoài phòng mổ, tôi lo lắng đợi.
Cố Cảnh Thâm chạy đến, ở bên cạnh tôi.
“Anh đã sớm biết rồi sao?” – Tôi hỏi.
Cố Cảnh Thâm đầu.
“Anh không cho anh nói cho em biết, nói là… không trở thành gánh nặng của em.”
Tôi òa khóc, che mặt.
“Tại sao anh lúc nào cũng như vậy…”
Ca phẫu thuật kéo dài sáu đồng hồ, cuối cùng cũng kết thúc.
Bác sĩ bước ra, mặt nặng nề.
“ tôi đã cắt bỏ dạ dày…” – Bác sĩ dừng lại một chút – “Thời gian không còn nhiều , đại khái chỉ còn khoảng ba tháng.”
Chương 12
Tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, tim đập của chính mình vang vọng trong tai như phá tan lồng ngực.
Cố Cảnh Thâm kịp lao đến, ôm lấy tôi khi tôi khuỵu . Gương mặt anh căng thẳng, giọng anh trầm mà run rẩy: “Bình tĩnh… có anh ở đây.”
Vài sau, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở.
Bác sĩ lắc đầu.
Ánh mắt tôi tối sầm lại.
Ôn Tư Cảnh… không qua khỏi.
Anh ra đi vào rạng sáng hôm sau. Không một lời trăn trối, không một cái nắm tay cuối cùng.
Anh – người từng hứa sẽ che chở tôi cả đời, người từng gọi tôi là “bé con của chú nhỏ” – đã chọn cách đi mà không cho tôi cơ hội nói lời từ biệt.
Lễ tang của anh diễn ra vào một ngày mưa trắng trời.
Tôi mặc một chiếc váy đen đơn giản, không son phấn, không rơi một giọt lệ. Cố Cảnh Thâm cầm ô đứng bên cạnh, yên như một ngọn núi, không chen vào bất kỳ suy nào của tôi.
Tôi không khóc.
Không phải vì không đau.
Mà vì đã quá đau rồi.
Tôi đứng trước linh cữu, nhìn người con trai từng là toàn tuổi trẻ của tôi nằm yên bên trong, thanh thản như ngủ.
Trong lòng tôi là ngổn ngang kỷ niệm, là vô số lời chưa kịp nói, là tình yêu chưa từng được trọn vẹn.
Nhưng cũng là giận dữ.
Là thất vọng.
Là những vết thương chưa kịp lành đã bị xé toạc.
Tôi cúi đầu, thì thầm:
“Anh nói yêu tôi? Nhưng lại tổn thương tôi đến tận xương tủy.”
“Anh nói bảo vệ tôi? Nhưng người bỏ tôi lại trong đêm tối lại là anh.”
“Anh nói tôi là tất cả, nhưng lúc tôi cần anh nhất, anh chỉ biết trốn chạy.”
“Anh là người đầu tiên tôi yêu. Và cũng là người đầu tiên tôi không thể tha thứ.”
Sáu tháng sau.
Tôi trở lại nghĩa trang. Trời vẫn nhiều mây, không nắng, nhưng không còn mưa.
Tôi mang theo một bó hoa bách hợp trắng, đặt lên mộ anh.
“Ôn Tư Cảnh.” – Tôi nói, giọng bình thản – “Tôi đến không phải để khóc, cũng không phải để tha thứ. Mà là để kết thúc.”
“Tình yêu mà tôi dành cho anh, đã được chôn cùng anh rồi.”
“Ngày xưa, tôi đã từng ngu ngốc anh quay đầu. Đến khi anh quay lại… thì lại lựa chọn ra đi.”
“Anh ích kỷ. Anh chỉ biết bản thân đau, mà không hề đến vết thương tôi phải gánh.”
Tôi cúi người, chạm tay vào tấm bia đá lạnh lẽo.
“Anh có biết, người sống là người đau đớn nhất không?”
“Anh chọn cách đi nhẹ tênh, còn tôi, phải gánh cả một mớ hỗn độn anh để lại.”
Tôi bước ra khỏi nghĩa trang.
Từ xa, Cố Cảnh Thâm đứng , vẫn là bóng dáng cao lớn và yên tĩnh .
Tôi bước đến.
Anh đưa tay ra, che ô cho tôi, hỏi rất nhẹ: “ ?”
Tôi đầu.
Không giả vờ mạnh mẽ . Nhưng cũng không còn yếu đuối như xưa.
Trên đường về, tôi tựa đầu vào vai anh lần đầu tiên.
“Sáu tháng qua… nếu không có anh, chắc tôi không thể đi tiếp được.”
Anh nắm chặt tay tôi, như thể truyền cả sức mạnh vào đó.
“Anh không vội. Anh được.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, lần đầu tiên ra – đôi mắt Cố Cảnh Thâm rất ấm. Không quá sâu như Ôn Tư Cảnh, nhưng đủ người ta dựa vào cả đời.
Tôi khẽ nói:
“Tôi sẽ học cách yêu lại. Dù là sau mất mát, sau phản bội, sau những ngày tưởng chừng như không thể đứng lên.”
“Nhưng lần này, tôi sẽ yêu người không tôi phải chạy theo… không tôi phải đau đến chết đi sống lại.”
Anh mỉm cười: “Và anh cũng sẽ học cách yêu một người từng vỡ vụn.”
Một năm sau.
Tôi đứng trên sân thượng của bệnh viện, ánh hoàng hôn rọi vào mắt, trong tay là bé trai ngủ ngoan ngoãn trong vòng tay tôi.
Tên con là Ôn Duy – vì tôi vẫn giữ lại họ của Ôn Tư Cảnh, để con trai biết về cha ruột của nó.
Nhưng trong giấy khai sinh, cha của đứa bé… là Cố Cảnh Thâm.
Anh con, nuôi con, thương con như máu mủ.
Chưa từng do dự.
Tôi từng mình sẽ không yêu thêm lần nào .
Nhưng có , tình yêu thật sự… không phải là sự đam mê điên cuồng, cũng không phải là những giằng xé đau thương.
Mà là người đàn ông luôn ở đó, dẫu có bao nhiêu vết sẹo, vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay và nói:
“ ta sẽ cùng bước tiếp.”
Và tôi đã chọn bước tiếp.
Không vì ai cả.
Mà vì chính mình.
Vì tôi xứng đáng được hạnh phúc.
-HẾT-
☕️ Góc tâm sự nhẹ của beta ~ ☕️
Chào mọi người! này được mình beta từ phần mềm dịch.
Beta này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂
Nếu thấy đọc , vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 Nếu thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta thôi chưa làm giàu được từ đâu huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):
VU THI THUY
Vietcombank 1051013169
💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏
🔸 5k – mình cười hí hí cả buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 mới
🔸 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu beta – làm vì đam mê, sống nhờ 😎