Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hai sau , như Cốc Tử Dung liệu trước , Cận Y Quân dưới sự tự trách , thừa dịp người bên ngoài không chú ý uống thuốc độc , ý muốn tự sát .
thế Cốc Tử Dung được mời vội tới Cô Vân cư cứu chữa cho Cận Y Quân .
Nàng châm kim lên các đại huyệt trên thân Cận Y Quân , sau khi đem độc dẫn ra , lại khai đơn nàng dùng theo , sau khi đem độc tố còn sót lại đẩy ra ngoài , mới thân mệt mỏi quay về Hướng Tinh tiểu lâu ngủ , trong lòng còn thầm mắng mấy người làm phụng mệnh trông trừng Cận Y Quân không có trách nhiệm .
Ba sau , Cốc Tử Dung tới xem thể trạng của Cận Y Quân , vừa tiến vào cửa phòng liền hành vi hất đổ bát thuốc lên đất mà châm ngòi lửa trong lòng .
“Độc đã loại hết , thuốc cũng đã uống ba , bây mới đập bát , không chê chậm một chút sao ?” Cốc Tử Dung trào phúng nói , liếc xéo Cận Y Quân đang tựa vào giường.
“Ngươi tới làm gì ?” Cận Y Quân cả nói , không ngờ hành vi quá quắt của mình nàng nhìn thấy , sắc mặt càng trắng thêm vài phần .
Cốc Tử Dung tạm không trả lời , chuyển hướng thị nữ không biết phải làm sao phân phó nói : “Sắc tiếp một chén thuốc.” Chờ sau khi thị nữ lui ra , nàng mới tiến nhanh tới , nắm tay Cận Y Quân , nghĩ trước nhất phải xem mạch một phen , thăm dò hình bài độc sau khi uống thuốc của nàng .
“ sao ngươi phải cứu ta ? Sao không cho ta chết quách đi !” Cận Y Quân hất tay Cốc Tử Dung ra , ương bướng la lớn , nhưng mắt thoáng liếc , bất ngờ phát hiện trong đôi mắt của phương phun ra lửa , nhất thời cấm khẩu .
Cốc Tử Dung chạm vào cổ tay có chút yếu ớt , chậm rãi mở miệng “Có thể , ngươi muốn chết ta tuyệt sẽ không ngăn ngươi , đợi sau khi ta trị thương cho ngươi xong , tuỳ ngươi muốn nhảy lầu hay là nhảy xuống sông cũng không liên quan đến ta .”
Cận Y Quân kinh hãi với ngữ khí tĩnh của Cốc Tử Dung , khuôn mặt tĩnh hoàn không ăn khớp với ánh mắt mãnh liệt , vẫn cãi bướng nói : “Ngươi có thể từ trở đi không cần quan ta!”
“Khó mà làm được.” Cốc Tử Dung lại đưa tay , cường ngạng nắm cổ tay Cận Y Quân , bắt bắt mạch , một bên mở miệng nói : “Lấy tiền của người khác chữa cho ngươi , nếu không ta cũng chẳng tự phiền toái giải độc cho đứa ngu ngốc ngươi.” Ừm , cũng không tệ lắm , tiếp tục uống mấy đơn thuốc hẳn là sẽ tốt hơn .
“Ngươi mắng ta là ngu ngốc?” Cận Y Quân kinh động há to miệng , có chút không dám tin .
“Không phải ngu ngốc thì là gì ?” Cốc Tử Dung buông cánh tay của nàng , từ mép giường đứng lên , cúi nhìn thẳng nàng . “Nếu cảm thấy mình làm chuyện sai , sao không cách mà sửa sai , tự sát là hành vi của mấy kẻ nhu nhược , tưởng chết thì không có gì sao ? Với lại Tô Vân Nhi cũng không chết.”
“Ngươi …” Cận Y Quân nhìn Cốc Tử Dung mắt tràn ngập lên án , nhất thời kinh ngạc không nói gì , sau một lúc lâu mới suy sụp rủ mắt “Ta … Khi ta tỉnh ngộ thế nhưng phạm phải lỗi lớn như thế … Ta … thật sự không biết làm thế nào cho phải , mà ta … điều duy nhất nghĩ đến là …” Nàng có chút nức nở nói .
“Lấy cái chết tạ tội ?” Cốc Tử Dung khinh thường bĩu môi , “Cho ta nói ngươi là đần độn , ngu ngốc.”
“đần độn” Cận Y Quân hoang mang nâng mắt .
“Cái này không quan trọng!” Cốc Tử Dung phất phất tay “theo ta được biết , từ nhỏ đến lớn , lệnh đường … À , đại nương của ngươi đều coi ngươi là do mình sinh ra , chưa bao từng bạc đãi ngươi , ngược lại là chính ngươi hục hặc không chịu nhận , hiện sự đã xảy ra , ngươi lựa chọn lấy cái chết tạ tội , vậy ngươi có từng suy nghĩ đến Tô Vân Nhi yêu thương ngươi từ nhỏ ? Nếu bà coi ngươi trở thành con gái ruột , ngươi nhẫn bà ấy nếm thử đau đớn mất đi người thân sao?”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng , sắc mặt Cận Y Quân trắng bệch , rất lâu mới phun ra được một câu : “Nhưng mà … Bây ta còn mặt mũi nào đi gặp bà mặt với những người khác?”
“Nếu ngươi từ nhỏ chưa từng hưởng thụ thân , lại còn người thân nhất bán cho người khác khi mình còn nhỏ rơi vào địa ngục của người kia thì ngươi tuyệt sẽ không nói ra những lời như vừa , thật là đần độn!” Cốc Tử Dung tự giễu nói , trong lòng diện với người con gái ở trong phúc mà chẳng biết hưởng có một tia hâm mộ tị . Mỗi người một số phận , sao nàng đêm đều hy vọng đạt được chuyện không có thể có , đổi lại chỉ là khước từ ?
“Hả?” Cận Y Quân giật mình sững sờ nghe , trong lòng mơ hồ có chút hiểu được hàm ý trong lời nói của Cốc Tử Dung . Nàng là đang nói cảnh ngộ của mình sao ?
Tức đột tiêu tai , trong lúc vô ý gợi nhớ lại chuyện cũ của Cốc Tử Dung trầm xuống .
“Đừng ngây người , lời ta nói đến thế , tự ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút đi! Nếu ngươi vẫn quyết muốn chết , vậy thì chờ ta trị cho ngươi xong , đến lúc đó ngươi muốn chết như thế nào đều là chuyện không liên quan đến ta !” Cốc Tử Dung nói xong , mặc kệ Cận Y Quân đang trợn mắt há hốc mồm , liền nhàn nhã rời
***
Không nghi đến thờ ơ nhìn đời , cho dù vớ vẩn nàng đi tới niên đại này , thế nhưng số phận vẫn mở ra như cũ , đây là cái gì thì nối tiếp cái đó thôi!
Cốc Tử Dung thầm nghĩ bước ra Cô Vân cư đi thông ra cổng vòm của một sân viện khác , nhưng không ngờ Đỗ Như Mai chờ đã lâu chặn đường .
Năng mắt nhìn nữ tử đầy đặn trước mặt cơ hồ cao hơn nàng một cái , trong lòng Cốc Tử Dung đã ngầm hiểu thân phận người này .
Cốc Tử Dung quan sát . Ừm ! Nàng rất , rất tươi , môi mọng cong lên , ngực lớn cao ngất như muốn phá cái áo mỏng tronng suốt trên người , một vưu vật trời sinh , nếu sanh ở thế kỷ 20 , nhất sẽ được mọi người chọn là quán quân trên bìa tạp trí Play boy , nhưng ở thời đại này không tồi , là một đại biểu điển hình cho kiểu nữ tử được người yêu thích ở Đường đại .
“Ngươi chính là vị thần y Cốc Tử Dung trong miệng hạ nhân ở phủ?” Đỗ Như Mai diễm lệ tràn ngập ghét đánh giá dung mạo tuyệt sắc mềm mại trắng nõn của Cốc Tử Dung , miệng không khách khí hỏi .
“Ta là Cốc Tử Dung đúng vậy , ngươi là …” Cốc Tử Dung tĩnh nhướn mày , biết rõ còn cố hỏi .
“Ta là Đỗ Như Mai .” Đỗ Như Mai nghiến răng trả lời , trong lòng càng tị với giọng nói êm tai trời sinh của Cốc Tử Dung “Ngươi đã là nữ nhân của Vương gia , sao có thể không biết ta hay Lê Thiên Thiên ở Hồng Vân Các chứ?”
“Ta biết.” Cốc Tử Dung ôn hoà nói , cũng không phủ nhận .
“Nếu biết , vậy ngươi càng biết , ta Lê Thiên Thiên chính là đương kim thánh thượng ngự tứ cho Vương gia , tương lai sẽ trở thành chính thất tiểu thiếp của vương gia, mà nữ nhân thân phận thấp hèn không biết từ đâu đến lại không có chút nào chúng ta vào mắt , thậm chí ngay cả một lần thượng Hồng Vâ các cũng không có , đừng tưởng rằng Vương gia bây tốt với ngươi , yêu chiều hết mức , một khi hắn hết hứng thú , ngươi …”
“Đỗ Như Mai , hôm nay ngươi tới ta nói những lời này ?” Cốc Tử Dung cắt đứt lời nói toan tính của nàng , không nhanh không chậm hỏi .
Đỗ Như Mai nhe vậy nhíu mày , nhìn khuôn mặt Cốc Tử Dung vẫn tĩnh không chút sóng , Cận Minh Lôi lạnh nhạt lâu nóng ruột cuối cũng không ân nhẫn được bạo phát .
“Ngươi đừng nghĩ hiện tại Vương gia yêu thương ngươi , ngươi có thể làm bộ làm tích , không chúng ta vào mắt , một khi Vương gia ghét ngươi , Đỗ Như Mai ta nhất phải cho ngươi sống không nổi một ở trong phủ!” Nàng hung hăng quẳng xuống một lời , lòng tràn ngập ghét làm nàng mất đi lý trí , sợ hãi thất sủng là nàng hoàn đã quên giáo huấn được dạy phong độ thân là một thiên kim tiểu thư có .
Cốc Tử Dung có chút buồn cười nhìn thái độ biến sắc đột la lối om sòm của Đỗ Như Mai , trong lòng có chút không thể gật bừa sự căm thù mãnh liệt của nàng với mình , mà căn nguyên tận gốc , đây đều là Cận Minh Lôi gây ra . Nàng dựa vào gì phải thay mặt chịu đựng sự bạc của hắn !
Cốc Tử Dung có chút bực mình trách bản thân , lúc trước sao lại dễ dàng khuất phục dưới sự hấp dẫn của hắn , mà rước lấy cảnh ngươi ta chửi mắng .
“Đỗ Như Mai , ân oán giữa ngươi Cận Minh Lôi hắn tính ,người có mới nới cũ không phải ta , ngươi nhầm người xả !”
“Đừng hòng phủi sạch quan hệ , ta muốn ngươi trả lại hắn cho ta cũng mau rời vương phủ đi!” Đỗ Như Hồng kêu lên .
“Cứ ghép cặp đi !” Cố Tử Dung nhún nhún vai “Xin của tự ! Chờ sau khi Cận phu nhân hẳn , ta lấy được tiền thưởng thì sẽ chạy lấy người , ngươi cũng đừng gào lên với ta , đỡ phải mất phong phạm của tiểu thư khuê các ngươi , Ok?”
Đỗ Như Mai khẽ nhếch miệng . Câu cuối nàng nói có nghĩa gì ? Đột nàng lại phục hồi tinh thần “Thật sự ? Bệnh của Cận phu nhân tốt hơn , ngươi liền rời đi ?” Nàng truy vấn .
“Đúng đấy , đúng đấy” Cốc Tử Dung không kiên nhẫn với vẻ mặt bán tin tán nghi khoát tay “Còn , ta đã trả lời vấn đề của ngươi , sau này ngươi đừng đến làm phiền ta ! Không có gì chứ ! Ta đi trước.” Không muốn tranh luận với Đỗ Như Mai , nàng vòng qua người nàng ngáng đường , tiêu sái nghênh ngang rời đi.
Trơ mắt nhìn thân hình nhỏ xinh của Cốc Tử Dung đi xa , Đỗ Như Mai trong lòng vẫn căm bất , nhưng lại với lời nói làm kỳ dị của nàng có một tia hoang mang .
Ban ý của nàng chính là đặc biệt tiến đến chặn nàng ta , hảo trịnh trọng cảnh cáo nàng , không được nàng nói vài ba câu còn thản nói nàng sắp rời đi , làm cho lòng đố kỵ đầy một bụng của nàng ngã ngựa không có chỗ có thể phát .
Sau khi Cốc Tử Dung đi vào Vương phủ , Cận Minh Lôi không còn đến Hồng Vân các nàng , mà nghe hạ nhân trong phủ nói , Cận Minh Lôi vô tốt với Cốc Tử Dung , hơn sáng nào cũng nhìn thấy hắn đi ra từ Hướng Tinh tiểu lâu .
Loại đồn đại này , sao không làm nàng kinh hãi , đặc biệt là Cận Minh lôi chưa bao thật sự qua đêm ở Hồng Vân hợp , lại càng nàng lo âu đến vị trí sắp đến tay phải chắp tay dâng cho người khác .
Hừ ! Không sao , nếu Cốc Tử Dung không rời Vương phủ như lời nàng ta nói , nàng cũng tuyệt sẽ nghĩ biện pháp cho nàng ta không đi không đi không được .
***
Cốc Tử Dung đắm chìm ở trong suy nghĩ , dường như rất nhàn nhã đi về phía Hướng Tinh tiểu lâu , hồn không phát hiện trên đường hạ nhân chào hỏi nàng nhưng lại chỉ cảm nhận được hơi thở xa cách tản ra từ trên người nàng .
Không thể phủ nhận , lúc trước nàng lấy cảm lớn động với Cận Minh lôi , mới có thể đồng ý tạm thời thuận theo làm nhân của hắn , lúc ấy bản thân rất nắm chắc , chờ thời điểm tới , nàng tự sẽ không chút nào lưu luyến đến đoạn cảm giữa đường này , dứt khoát mà lui , nhưng không ngờ hôm say sau khi gặp Đỗ Như Mai , cảm giác trong lòng hoàn phá vỡ nhận thức tự tin của mình lúc trước .
Ngoại hình xinh của Đỗ Như Mai khí chất trong cách nói không thể xem nhẹ , nàng biết Đỗ Như Mai thật sự không phải mỹ nữ chỉ có bề ngoài mà không có nội hàm , nói vậy Lê Thiên Thiên ở Hồng Vân các hẳn là không tầm thường !
Nghe là một chuyện , tận mắt nhìn thấy mới Cộc Tử Dung bất ngờ lĩnh ngộ được tất cả không phải nói dễ như trong tưởng tượng của mình .
Nàng dù tĩnh , cẩn thận thế nào chung quy cũng là nữ nhân , Đỗ Như Hồng chẳng qua chỉ là một cái tên , nàng cũng không cảm thấy có quan hệ gì tới mình , cũng không ý Cận Minh Lôi ở Hồng Vân các còn có hai thị thiếp ngự tứ.
Nhưng hôm nay , lúc vừa thấy Đỗ Như Hồng xinh thì trong lại không tự chủ được nghĩ tới Cận Minh lôi cũng từng các nàng ở trên giường làm động tác triền miên giống nhau , trong lòng có một loại bực bội tuông không ngừng thoát ra .
May ra nàng có thể ở ngoài miệng nói tiêu sái không thèm ý , còn thông thạo diễn xuất nguỵ trang cũng sẽ không cho người khác nhìn thấu , thế nhưng chỉ có chính mình rõ ràng nhất , loại cảm giác không thoải mái trong lòng này , đắng chắt giống như trong miệng ngậm thuốc bắc , trong lòng cũng nổi lên cảm giác đau đớn .
***
“Cốc cô nương.”
Cốc Tử Dung vừa bước vào trong sân Hướng Tinh tiểu lâu , tức thì nghe được bên phải truyền đến một tiếng nói nữ tính mềm mại , trực giác của nàng quay nhìn một cái .
Chỉ thấy trên con đường đi bộ giữa vườn hoa một nữ tử xinh như hoa , dáng điệu thướt tha đang nhẹ nhàng đứng đấy , nàng có một đôi mắt phượng xinh , khoé môi hơi nhếch lên một nụ cười dịu dàng thấp thoáng , thập phần mắt .
trạng Cốc Tử Dung trầm xuống , lập tức hiểu được người này là một vị tiểu thiếp khác của Cận Minh Lôi – Lê Thiên Thiên .
Sách ! Lần lượt đến đây , Cốc Tử Dung nàng hôm nay rốt cuộc là gặp vận gì ? Vẫn là đụng chạm ? Hai thị thiếp của Cận Minh Lôi tại sao đều chọn hôm nay đến ngả bài đàm phán với nàng chứ!
Nàng thầm than một tiếng , đứng yên tại chỗ , nhìn thấy Lê Thiên Thiên lộ vẻ tươi cười xinh , dáng đi nhẹ nhàng .
“Thực xinh lỗi , Cốc côn nương , ta mạo muộn đến , không có quấy rầy người đi ?” Lê Thiên Thiên nhỏ giọng dịu dàng nói xong , mắt phượng đánh giá Cốc Tử Dung tuyệt mỹ Cận Minh Lôi bao lâu không đến Hồng Vân các .
“Không có . Ngươi ta có ?” Cốc Tử Dung dứt khoát hỏi , thầm nghĩ mau mau hỏi rõ ý đồ nàng đến , sau đó nhanh chóng giải quyết , quay về Hướng Tinh tiểu lâu ngủ một giấc sâu một phen .
Lê Thiên Thiên sửng sốt , không nghĩ tới Cốc Tử Dung không chỉ có thái độ xa cách , mà còn nói thẳng không quanh co lòng vòng , nang treo diện mạo một tiểu thư khuê các dịu dàng trước mặt , ôn nhu mở miệng “Cốc muội muội , ta có thể gọi ngươi như vậy chứ ! Dù sao chúng ta đều là thị thiếp của Vương gia , gọi ngươi là Cốc cô nương , không có vẻ lạnh nhạt , ngươi nói có phải không?”
thân Cốc Tử Dung nhất thời nổi lên một tầng da gà , cảm thấy ngữ khí của Lê Thiên Thiên dường như quá mức giả tạo khách khí , làm nàng nảy sinh cảnh giác .
“Không cần , ta thấy ngươi vẫn gọi ta là Cốc Tử Dung đi ! Ta cũng không phải là thị thiếp của Cận Minh lôi , ngươi không cần phải tự hạ thấp địa vị uỷ khuất tự kiềm chế thừa nhận ta làm muội , nói thẳng ý đồ ngươi đến đi!”
Lê Thiên Thiên có chút bối rối chớp chớp mắt phượng , một nét căm hận rất nhanh hiện lên đáy mắt tức thì thay thế cho thần sắc yêu thích ngưỡng mộ .
“Cốc cô nương khí phách thẳng thắn làm Thiên Thiên kính trọng không thôi , ta đây liền nói thẳng .”
Cốc Tử Dung nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt . Nữ nhân này cũng quá giả tạo đi ! Rõ ràng đáy mắt đầy hận ý với nàng , lại vẫn có thể nói nói cười cười , loại công lực này người ta thật là kính nể ! Xem ra nàng ở thế kỷ 20 tu hành công lực vẫn là quá kém.
“Lệnh Thiên Thiên ta hôm nay tới thăm ngươi , ngoài muốn nhận tỷ muội hầu hạ Vương gia ra , cũng hi vọng về riêng hai bên không cần quá mức xa lạ , dù sao hầu hạ Vương gia cũng không phải một hai , nếu mọi người có thể sống chung , không có phân tranh , vậy không chỉ là phúc cho Vương phủ , còn có thể tận lực dốc lòng hầu hạ Vương gia , ngươi nói phải không ?
Wow ! Nữ nhân này còn thú vị hơn , căn bản là đã coi mình trở thành Vương phi nha ! Cốc Tử Dung buồn cười lại vừa tương nghĩ ngợi .
“Lê Thiên Thiên , ta hiểu được nguyên nhân sao hôm nay ngươi tới ta , có điều ta chỉ có thể nói cho ngươi biết , dụng của ngươi nhầm chỗ , ta không phải thị thiếp của Cận Minh Lôi , với địa vị sau này của ngươi cũng sẽ không có ảnh hưởng . Giống như ta vừa mới nói với Đỗ Như Mai , chỉ cần bệnh của Cận phu nhân tốt lên , ta lấy được tiền thưởng liền chạy lấy người , trước mắt ta chỉ là một người bên gối của Cận Minh Lôi thôi , ngươi thật sự là phải lo lắng cho ta.” Cốc Tử Dung tỏ rõ thái độ , tuông trong lòng càng thêm tràn ra , âm thầm mắng tên Cận Minh Lôi sỏ gây , làm nàng rơi vào trong huống này .
Lê Thiên Thiên khép nửa mắt lắng tai nghe , thầm nghĩ , bằng vài câu nói qua loa lấy lệ của nàng đã nghĩ gạt người sao ! Cận Minh Lôi cũng không phải là nam tử thường , hoàn không có khả năng có bất kỳ nữ nhân nàyo sẽ dễ dàng buông tha cho vinh hoa phú quý tới tay , càng đừng nói đến là một nữ tử thân phận thấp kém . Chỉ có điều , dù thế nào đi , vị trí Bắc vương phi này , nàng đã , ai cũng không thể ngăn cản nàng .
Lê Thiên Thiên chỉnh sắc mặt “ Nếu Cốc cô nương không có ý kết giao với bọn ta , Thiên Thiên cũng không dám miễn cưỡng , nhưng , nếu Cốc cô nương thay đổi chủ ý , Thiên Thiên bất cứ lúc nào cũng ở Hồng Vân các đợi cô nương đến nói một lời.” Nàng ngừng lại , thấy Cốc Tử Dung vẫn một mặt lạnh lùng , nàng đành phải ngượng ngùng mở miệng : “Vậy Thiên Thiên liền không dám quấy rầy Cốc cô nương , Thiên Thiên cáo từ!”
“Xin cứ tự .” Cốc Tử Dung như trút được gánh nặng nhìn lên Lê Thiên Thiên không cam lòng đi cổng vòm của Hướng Tinh tiểu lâu , mới xoay người đi thẳng vô lầu , trong lòng có một cảm giác tực khó hiểu .
Chết tiệt ! Nàng rốt cuộc là làm sao vậy ?