Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cần kéo cô khỏi Cố Yến Kinh
Kéo cô khỏi tên đàn ông mà chỉ một củ khoai nướng cũng đủ lừa cô ngốc nghếch
khi Phó Tĩnh Chi thấy giọng thì trực tắt máy
Anh gọi cô chịu
Chu Thừa Lâm châm một điếu thuốc ngậm khóe môi
Anh gửi một tin nhắn cho Phó Tĩnh Chi: “Đừng ép trực tìm em”
Lần ba gọi cô ngoan ngoãn máy
là trốn Cố Yến Kinh sợ thấy
Giọng cô như làm việc gì đó lén lút
Chu Thừa Lâm cảm thấy tim đập nhanh máu nóng như sôi sục thiêu đốt cả năm tạng của
“Phó Tĩnh Chi”
“Bây giờ em hãy với Cố Yến Kinh em chỉ chơi đùa với trong giây phút bốc đồng”
“Em hề thích và cũng bao giờ thích ”
“Bảo cút nước ngoài”
“Tôi sẽ coi như chuyện gì xảy ”
“Tha cho em lần và cũng là lần duy nhất”
16
Đầu dây bên im lặng trong suốt nửa phút
Chu Thừa Lâm rõ cả nhịp thở thậm chí là nhịp tim của chính
Mấy chục giây dài đến mức khiến cảm thấy như nghẹt thở
“Đêm đó ở cảng thành lẽ là do bốc đồng”
“ bây giờ thì ”
“Hồi trung học em đã từng thích bây giờ thích là bình thường”
“Còn nữa Chu Thừa Lâm chúng chỉ là bè bình thường”
“Giữa bè quyền can thiệp chuyện riêng tư của ”
“Khi em ở bên từng sự công từ ”
“Bây giờ em ở bên khác làm gì cũng cần tha ”
“Chu Thừa Lâm hãy tục bước chia tay trong bình yên”
Cô xong đợi trả lời lập tức tắt máy
Chu Thừa Lâm nắm chặt điện thoại mãi vẫn buông tay
Anh thấy ngoài cửa sổ tuyết rơi phủ khắp nơi
Năm ngoái cũng một trận tuyết như thế
Khi đó Phó Tĩnh Chi ở trong nhà họ cùng nấu lẩu ăn
Sau khi ăn xong cô cuộn tròn sofa xem phim
Anh gối đầu lên chân cô ngủ
Khi sắp ngủ cô dường như đã lén hôn một cái
Lúc đó giả vờ như biết
trong lòng nảy một chút ngọt ngào khó tả
Phó Tĩnh Chi giống mẹ cô
Là vẻ mà mọi đàn ông thích cưới nhà
Lúc đó một bên ngừng cô hấp dẫn
một bên khác từ sâu trong lòng thể chấp xuất thân và quá khứ tồi tệ của cô
Vì ngay từ đầu đã với cô sẽ công khai và cũng thể công khai
Bởi vì những lên cùng chọc ghẹo
Mẹ Phó Tĩnh Chi đã dụ dỗ cha còn Phó Tĩnh Chi dụ dỗ
Hai cha con họ rơi tay mẹ con theo đó là tự hào
Anh một bên thích cô thỉnh thoảng mê lối thoát
một bên khác táo với chính thể cưới cô
Anh nghĩ đã kiểm soát mọi
Dù thì gia đình Chu đã ban ân quá cho cô
Vì cô luôn lời ngoan ngoãn
Ba năm trôi gần như đã quên
Phó Tĩnh Chi từng là cô gái thẳng thắn hoạt bát thể cầm lên cũng thể buông
Cô cần nữa
Dứt khoát để đường lui
Như mong họ chỉ là bè
Cả đời chỉ là bè mà thôi
Chu Thừa Lâm nghĩ đến đây đột lấy từ trong túi chiếc hộp nhung lụa mà luôn mang theo bên
Chiếc nhẫn kim cương 118 carat vốn định tặng cô ngày nhật của cô ngày mai
bây giờ nó trong hộp lấp lánh rực rỡ như chế nhạo
Chu Thừa Lâm đưa điện thoại và chiếc hộp cho phục vụ
“Cảm ơn đã cho mượn điện thoại”
“Chiếc nhẫn dùng nữa tặng ”
Giọng khi hiếm khi bình thản và ấm áp
phục vụ vô cùng kinh ngạc từ chối
đã lưng mất
17
Vào ngày nhật của đã hẹn với Cố Yến Kinh
Sau khi từ nhà họ Chu sẽ cùng tổ chức riêng chỉ hai chúng
Khi tiễn mặc chiếc khoác len cashmere đen mà mua trông đặc biệt trai
Tôi thấy chút nỡ buồn bã
Tôi kiễng chân lên nhàng hôn : “Anh ở nhà đợi em chúng sẽ ăn lẩu”
Cố Yến Kinh gật đầu
ôm lòng và nhàng hôn
Cho đến khi từ nhà họ Chu đến đón chúng mới luyến tiếc mà chia tay
Tôi lên xa
Cố Yến Kinh vẫn ở bên đường
Tuyết bay lượn như phủ kín cả thành phố
Tôi dựa cửa sổ cho đến khi còn thấy nữa mới thu ánh mắt
Bữa tiệc nhật mà nhà họ Chu tổ chức cho Chu Thừa Lâm đến
Trước đó chấm dứt với ngày nhật của
Giờ thì cần nữa
Những lời điện thoại ngày hôm đó kiêu ngạo như tất thể nào cúi đầu thêm một lần nữa
Như cũng
Giống như gió mà để dấu vết trở trạng thái bè thực sự
Khi cảm thấy bầu khí trong nhà cũ của họ Chu gì đó
Rất yên tĩnh thậm chí thấy bóng dáng của mấy hầu
Bất giác trong lòng một nỗi sợ mơ hồ
Không hiểu nhớ đến khuôn mặt vô cùng u ám sợ của bà Chu hôm đó
Tôi dừng bước bấm điện thoại trong túi
Gọi một cuộc cho Cố Yến Kinh
Gọi ba hồi chuông cúp máy
Đây là một tình tiết trong bộ phim mà chúng đã cùng xem cách đây vài ngày
Gọi ba hồi chuông cúp máy nghĩa là gặp yếu tố xác định hoặc tiềm ẩn nguy hiểm
Cố Yến Kinh chắn sẽ hiểu và chắn sẽ đến ngay lập tức
18
hầu đưa đến tòa nhà chính rời
Bà Chu mặc một chiếc sườn xám màu băng ghế sofa
Thấy bà mỉm và vẫy tay gọi đến uống trà
Khuôn mặt trang nghiêm và duyên dáng của bà vẫn toát lên vẻ hiền từ và ấm áp
Tôi thậm chí chút nghi ngờ liệu đã quá nhạy cảm
Hoặc lẽ hôm đó đã nhầm
“Đến đây Tĩnh Chi cùng uống chén trà nào”
Nước trà xanh ngọc lan tỏa hương thơm thanh khiết
Tôi cầm chén trà nhấp từng ngụm nhỏ
đột bà Chu dậy: “Suýt chút nữa quên mất món quà đã chuẩn cho con con chờ chút để lên lầu lấy”
Tôi vội vàng dậy theo chỉ cảm thấy một cơn chóng mặt cuồng
Bà Chu nhanh chóng đỡ lấy : “Tĩnh Chi con ”
“Nhìn sắc mặt con để đỡ con phòng nghỉ một lát ”
“Vẫn là căn phòng mà con đã ở lần … luôn dọn dẹp”
Tôi mắt cả mềm nhũn còn chút sức lực nào
Mơ hồ cảm đỡ dường như đã thay đổi
Tôi cố gắng to mắt để rõ xem đó là ai
tầm luôn mờ mịt rõ
Cho đến khi một giọng quen thuộc vang lên
“Chú Chu”
Tôi như sét đánh sững
sự táo ngắn ngủi đó một lần nữa dược lực nuốt chửng
đó là một trận cuồng đã ai đó đẩy mạnh lên giường
Cánh cửa phòng ngủ đóng
19
Bà Chu thẳng lưng lầu chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt
Nhiều năm mẹ của Phó Tĩnh Chi Tần Chi
Cũng đã kêu la hét cầu cứu trong căn phòng
Cầu bà phát tâm từ bi cứu bà
cuối cùng bà vẫn lên
Khi đó nhà mẹ đẻ bà đã sa sút còn Chu Bỉnh thì làm ăn ngang tàng vô cùng
Ông để ý đến Tần Chi một bà mẹ đơn thân xinh yếu đuối dễ khơi dậy lòng chiếm hữu của đàn ông
Chu Bỉnh vài lần gặp bà đã nảy ý định
Không Tần Chi dụ dỗ ông mà là ông đã cưỡng ép bà
Tần Chi là một phụ nữ đặc biệt nhút nhát yếu đuối
ban đầu bà cũng đã chống cự thậm chí tố cáo Chu Bỉnh
Tần Chi một cô con gái mà bà yêu thương như báu vật là Phó Tĩnh Chi
Chu Bỉnh đe dọa bà bằng vài lời Phó Tĩnh Chi và bà dám nữa
Còn bà mắt thấy chồng ngày càng mê Tần Chi
Bà từng hận từng oán từng từng quậy
cuối cùng chỉ thể nuốt lệ mà chịu đựng
lái của nhà họ Chu là một thân xa của bà
Cái chết của Tần Chi là do bà một tay dàn xếp
Sau Chu Bỉnh lẽ đã
Trong cơn giận dữ ông đã vài lần tay với bà
cuối cùng vì sự tồn tại của Chu Thừa Lâm ông nội nhà họ Chu đã lệnh
Cuộc hôn nhân thể tan vỡ hai họ cũng trở thành đôi oan gia
Tần Chi đã chết
Vì thể diện của nhà họ Chu và danh dự của mặt con trai sự thật đã bóp méo
hại trở thành phụ nữ biết liêm sỉ
Kẻ giếc dù đã chịu án tù nặng gia đình một khoản tiền khổng lồ đủ để tiêu xài cả đời hết
Kẻ chủ mưu rũ tay rời khỏi Bắc Kinh tục sống trong nhung lụa cao sang
Bà nuôi con gái của Tần Chi Phó Tĩnh Chi
Đối xử với cô như con gái ruột
Những gia đình thân thiết biết chuyện khen ngợi bà báo oán bằng đức đức hạnh cao cả
Con trai bà cũng đồng cảm và tôn trọng bà
chỉ bà biết trái tim bà đã vặn vẹo từ lâu
Bà đã sớm trở nên điên loạn
Bà nuôi dưỡng Phó Tĩnh Chi lẽ là vì ngày hôm nay
Bà cảm thấy tiếng kêu thảm thiết của con gái Tần Chi nhất định sẽ dễ hơn tiếng của Tần Chi năm xưa
Bà hiểu đời mẹ con biết liêm sỉ như thế
mẹ thì dụ dỗ chồng bà
con thì đến dụ dỗ con trai bà
Ban đầu bà nhắm một mắt một mắt Chu Thừa Lâm chơi đùa cũng thôi
Và ban đầu quả thật là như
Ba năm trôi cô vẫn chỉ là một món đồ chơi kể chẳng bao giờ thể công khai
bây giờ Chu Thừa Lâm ý định cưới cô
Ngay cả Chu Bỉnh cũng từ bỏ ý định
Vậy thì đừng trách bà
Là Phó Tĩnh Chi… tự tìm cái chết
20
Tiếng phanh chói tai đột ngột vang lên khắp sân
Bà Chu giật giấc lập tức
Cố Yến Kinh và Chu Thừa Lâm gần như đồng thời lao cửa chạy lên lầu
Cửa phòng ngủ đẩy mạnh
Chu Bỉnh hoảng sợ lăn từ giường quần xộc xệch mặt và cơ thể đầy vết thương
Khi cửa Chu Thừa Lâm đột dừng
“Cố Yến Kinh đưa cô đến bệnh viện ”
Anh ngoài cửa xoay trong phòng
Cố Yến Kinh chút bất ngờ bước chân dừng
Anh nhanh chóng bế Phó Tĩnh Chi ngoài
Cô vẫn bất Cố Yến Kinh dùng khoác bọc chặt cơ thể cô
Chu Thừa Lâm chỉ liếc một lần mặt
Bàn tay của Tĩnh Chi thõng từ trong khoác
Anh thấy vết thương cũ ngón áp út của cô
ngoài vết thương đó còn những vết thương mới loang lổ
Thậm chí một ngón tay gãy móng máu chảy đầm đìa
Anh dám lần hai
Trong nhà yên tĩnh
Là sự yên tĩnh chết chóc
Như thể tim những sợi chỉ dày đặc quấn chặt
Chu Thừa Lâm biết đã cầu thang như thế nào
Bà Chu liên tục gọi tên vài lần như thấy
Anh bước phòng khách ngoài sân Như một xác sống
Tuyết rơi nặng trĩu nuốt chửng cả thế giới
Chu Thừa Lâm cứ đó biết đã bao lâu Cho đến khi thân phủ đầy tuyết
Cuối cùng đầu gối mềm nhũn gục ngã trong tuyết
Hóa từng khinh bỉ mới là khinh bỉ
Hóa từ trong thâm tâm coi thường thì coi thường chính là
Hóa xứng bước lên sân khấu là Phó Tĩnh Chi mà là và cả nhà họ Chu
Bây giờ mới thấy may mắn trong mắt đời cô bao giờ ở bên một như
Vì ngay cả cũng cảm thấy dòng máu chảy trong thật ghê tởm
21
Khi dậy phát hiện ở bệnh viện
Còn Cố Yến Kinh thì cạnh giường
Thấy mắt đôi mắt đầy tơ máu của lập tức sáng lên: “Tĩnh Chi em ”
Tôi nhàng gật đầu
Cảm thấy cổ họng đau như thể nuốt một cục than
“Có uống nước ”
Cố Yến Kinh lập tức dậy pha nước mật ong ấm mang đến bên giường
Anh ôm lên để dựa lòng đút uống
“Một lát nữa uống thêm chút cháo ”
Cố Yến Kinh sờ trán tự cúi đầu hôn
Tôi theo phản xạ
Chưa kịp hỏi như đã biết hỏi gì “Không gì xảy cả đừng sợ”
Anh ngừng : “Thật lần cảm ơn Chu Thừa Lâm”
“Nếu chúng đã kịp đến nhanh như ”
Tôi dựa lòng chầm chậm mặt ngoài cửa sổ: “Tuyết vẫn rơi ”
“Tuyết đã ngừng ngày mai trời sẽ nắng”
“Tĩnh Chi từ nay mỗi ngày sẽ là ngày nắng”
22
Mọi chuyện đã lắng
Tất cả những trừng phạt đã pháp luật xử lý công bằng và nghiêm khắc
Lòng cuối cùng cũng thể buông bỏ
Cố Yến Kinh đã cùng thăm mẹ
Trước đây mộ của mẹ ở góc xa nhất của nghĩa trang
Vì khi còn sống bà tôn trọng khi chết cũng quá bi thảm
Mộ đó là do bà Chu mua cho bà
Năm đó thật sự biết ơn
bây giờ nghĩ cảm thấy vô cùng xót xa
Tôi đã chuyển tro cốt của mẹ khỏi nghĩa trang đó
Cố Yến Kinh đã mua một khu mộ mới
Vào ngày nhật của mẹ chúng đã chuyển bà đến nhà mới
Ở đó núi xanh sông nhỏ những hàng cây xanh mát
Còn cả những cánh đồng hoa trải dài mẹ chắn sẽ thích
Tôi đã quỳ mộ mẹ lâu
Sám hối những lầm của
Vì đã từng oán trách mẹ khi còn trẻ
Vì đã từng hận mẹ trong lòng
Tôi quỳ bao lâu Cố Yến Kinh cũng quỳ cùng bấy lâu
Lúc đầu đó ôm bia mộ của mẹ mà
“Mẹ ơi bên cạnh con là Cố Yến Kinh”
“Anh thích con đối xử với con ”
“Mẹ suối vàng nếu biết hãy yên lòng ”
Cố Yến Kinh nắm lấy tay Anh nghiêm túc mà
“Dì ơi con chỉ thích cô Mà còn yêu cô nhiều”
Gió thổi cỏ xuân như sóng
“Con yêu cô nhiều”
Trái tim như một chiếc lông mềm mại chạm
Vừa chua xót cay đắng cũng ngọt ngào len lỏi
Tôi ngẩng lên khỏi mỉm trong nước mắt
Tôi với cầu nguyện mẹ
Anh ôm nhàng hỏi: “Cầu nguyện gì”
Tôi mím môi : “Những nguyện vọng cũ đã trả năm tới ước nguyện mới”
“Tất thể thì sẽ linh nghiệm”
Cố Yến Kinh từng chút một ôm chặt
Khóe môi và ánh mắt nở nụ nụ ngày càng đậm sâu
Mang theo một sự dịu dàng thể tan biến
Anh lẽ cũng nghĩ đến đêm ở cảng thành
Ánh trăng đêm đó và đêm đó
Đêm đó đăng lên mạng xã hội một câu
Bây giờ ở bên cũng nhàng câu đó