Cuộc gọi của Ngân kết thúc, nhưng những lời nói đầy phẫn nộ của cô ấy văng vẳng bên tai tôi. Tôi biết Ngân muốn lao đến ngay lập tức, muốn làm rõ mọi chuyện, nhưng tôi không muốn. Tôi không muốn một cuộc đối chất ồn ào, không muốn Long có cơ hội biện minh hay vặn vẹo sự thật.
Tôi muốn anh ta phải tự tay màn kết cho vở kịch dối trá của mình, một màn kết không lời thoại nhưng có khán giả. Một màn kết mà anh ta không bao giờ có thể quên .
Chiều hôm đó, tôi mang theo USB chứa dữ liệu mà tôi sao lưu, và cả những bức ảnh định mệnh kia nữa, đến chỗ làm của Long. Tôi muốn tận mắt nhìn anh ta, nhìn vào đôi mắt anh ta và xem anh ta sẽ diễn kịch như thế nào. Tôi muốn cảm nhận sự ghê tởm dâng lên trong lòng mình để củng cố thêm quyết tâm cho kế hoạch trả thù.
như mọi khi, anh ta đón tôi cười dịu dàng đến mức tôi từng nghĩ đó là cười của định mệnh, của vĩnh cửu. “Làm phiền em quá, Bảo Vy. Tối nay anh nấu gì đó ngon bù nhé, coi như là cảm ơn em giúp anh một việc lớn”. Anh ta nói, giọng điệu ngọt ngào, ấm áp như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tôi nhẹ đầu, cố gắng nén chặt mọi cảm xúc hỗn độn trong lòng. Tôi không nói gì, chỉ giữ một cười nhạt trên môi, cười mà tôi tin rằng anh ta sẽ không nhận ra sự giả tạo ẩn chứa đó.
Khi tôi quay lưng định bước đi, anh ta bất ngờ tay tôi lại, một cử chỉ thân mật quen thuộc mà tôi từng rất thích. “May mà có em, chứ anh luýnh quýnh mấy vụ máy tính chịu thua luôn”. Anh ta cười, ánh mắt tràn đầy sự chiều giả dối.
Vừa lúc đó, một chị đồng nghiệp đi ngang qua, chị ấy dừng lại và cười chọc: “Ui ui, nhìn đôi riết muốn có luôn á! cảm quá đi mất!”. Chị ấy không biết rằng đằng ngoài ngọt ngào là một sự dối trá tột cùng.
Tôi nhếch môi cười một , rồi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay anh ta. “Em đi gặp Ngân rồi. Mai mình nói tiếp nhé anh”. Tôi nói, giọng điệu cố gắng giữ sự tự nhiên nhất có thể, như thể không có gì bất thường.
tôi nói đi gặp Ngân, ánh mắt anh ta thoáng nét bối rối, nhưng rồi nhanh chóng che đậy cười. “À, vậy em đi đi. Nhớ về sớm nhé, anh đợi”. Tôi chỉ đầu, không quay lại nhìn anh ta thêm lần nào nữa.
Tôi rời khỏi văn phòng, lòng nặng trĩu nhưng đầu óc lại tỉnh táo đến lạ. Mọi lời nói, mọi cử chỉ của Long đều tôi ghi nhớ, phân tích. Anh ta thật sự là một diễn viên tài ba, và tôi là một khán giả mù quáng trong suốt thời gian qua.
Trong quán trà quen thuộc, Ngân ngồi đối diện tôi, mặt đầy lo lắng và tức giận. Cô ấy gọi sẵn hai ly trà đào cam sả mà tôi thích nhất, nhưng tôi chẳng tâm trạng nào để thưởng thức. Ngân tôi kể lại hết đầu tới , khoảnh khắc phát ra những bức ảnh đến cuộc nói chuyện điện thoại với cô gái kia.
Khi tôi kể đến đoạn vòng đôi, Ngân nghiến răng ken két, đập tay xuống một rõ mạnh. Ly trà trên rung lên bần bật. “Bữa đó, bà cứ để tôi xuất lúc! Tôi làm cho ra nhẽ! Tôi sẽ xé xác thằng khốn đó ra! Làm gì có chuyện độc bản gì chứ! Đồ lừa đảo!”.
Cô ấy gần như hét lên, nhưng may mắn là quán trà khá vắng vào thời điểm đó. Ngân luôn là bộc trực, ghét rõ ràng. Tôi biết cô ấy lo lắng và tức giận thay cho tôi, nhưng tôi cần một đầu lạnh hơn.
Tôi cười nhạt, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa bắt đầu tí tách rơi. “Không cần làm ầm ĩ lên như thế đâu Ngân. Tôi muốn anh ta phải tự tay màn kết cho mối quan hệ . Tôi muốn anh ta phải nếm trải cảm giác vạch trần, sỉ nhục, ngay trước mặt tất cả mọi ”.
Ngân im lặng một lúc, nhìn tôi dò xét. Có lẽ cô ấy nhận ra sự bình tĩnh đáng sợ trong giọng điệu của tôi. Rồi cô ấy đầu lia lịa, ánh mắt bỗng sáng lên đầy tinh quái. “Tuyệt! Tuyệt vời! Tôi thích ý của bà! Tụi mình sẽ dựng cả một sân khấu lớn, để anh ta diễn lần cho trọn vai, cho đáng mặt một tên phản bội!”.
Tôi ngước mắt lên, ánh nhìn bình thản và kiên định. “ vậy. Một màn kết không lời thoại. Nhưng có khán giả. Rất nhiều khán giả. Và tôi muốn cô ta, cô gái tóc nâu ấy, phải có mặt để chứng kiến màn kịch cùng của cô ta”.
Ngân vỗ vai tôi, mặt kiên quyết. “Yên tâm, việc đó cứ để tôi lo. Tôi sẽ giúp bà tìm ra cô ta. Chúng ta sẽ làm cho họ một màn kịch đáng nhớ, một màn kịch mà họ sẽ không bao giờ quên trong đời”.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một luồng sức mạnh dâng lên trong mình. Nỗi đau đó, nhưng sự tức giận và khát khao công lý lấn át tất cả. Tôi không là Bảo Vy yếu đuối, mù quáng vì nữa. Tôi sẽ mạnh mẽ đối mặt với sự thật, và tôi sẽ đòi lại công cho chính mình. Đây sẽ là một khởi đầu mới, dù phải trả giá một trái tim tan vỡ.
Kế hoạch bắt đầu vạch ra trong tâm trí tôi, từng bước một, rõ ràng và lạnh lùng. Tôi không khóc lóc hay yếu đuối nữa. Tôi sẽ biến nỗi đau thành sức mạnh, và tôi sẽ khiến Long phải hối hận vì dám đùa giỡn với cảm của tôi. Đây sẽ là trận chiến của tôi, và tôi sẽ là chiến thắng cùng.
