Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
【Chương 18】
Bọn họ bên nhau đầy ba tháng đã vội vàng đi đăng ký kết hôn.
Sau khi kết hôn, Phương Nhụy Nhiên tháo bỏ lớp mặt nạ dịu dàng và hiểu chuyện, để lộ bản chất đầy bất an và khát khao kiểm soát đến cực đoan.
Cô ta không chịu nổi việc Lục Mục Đình có bất kỳ khoảnh khắc nào mất liên lạc.
Bắt anh dù là trong họp hay lúc thực nhiệm vụ, đều phải trả lời tin nhắn ngay lập tức, báo cáo hành trình từng phút.
Mỗi khi Lục Mục Đình tham dự tiệc hay họp quan trọng, cô ta sẽ kiểm tra từ đầu đến chân xem anh có dính phải dấu vết của người phụ nữ nào khác không.
Chỉ tìm thấy một sợi tóc lạ cũng đủ khiến cô ta phát điên, gây ra một trận ầm ĩ đến mức kinh hoàng.
Không chỉ vậy, cô ta còn thường xuyên giả bệnh, dùng đủ loại thủ đoạn cực đoan để ép anh phải xin nghỉ phép, nhà canh giữ bên cạnh cô ta từng giờ từng phút.
Sự kiểm soát ngột ngạt và điên loạn ấy khiến Lục Mục Đình kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Anh liên tục mắc lỗi trong công việc, tinh thần sa sút, thần sắc tiều tụy.
cùng, anh bị điều khỏi vị trí tác chiến cốt lõi, chuyển sang một đơn vị nhàn rỗi, vô danh.
Và mồi lửa khiến hôn nhân của họ tan vỡ hoàn , xuất trong một đêm khuya.
Lục Mục Đình tỉnh dậy giấc ngủ, bất ngờ phát Phương Nhụy Nhiên đang cầm điện thoại của anh.
Ánh sáng màn hình phản chiếu rõ ràng đôi mắt của cô ta — sáng trong, linh hoạt, không hề mù lòa.
Cơn phẫn nộ vì bị lừa gạt suốt bao năm bùng lên dữ dội.
người, một trận cãi vã dữ dội từng có nổ ra.
【Chương 19】
Lục Mục Đình giận dữ đến phát cuồng, gào lên mắng cô ta là đồ lừa đảo, là con đàn bà giả tạo, là kẻ đã hủy hoại cả anh.
Anh mắng cô ta vì sự dối trá và toan tính, khiến anh mất đi tôi, mất đi con, đánh mất tất cả anh từng có.
Phương Nhụy Nhiên lúc này không còn che giấu nữa, lạnh, giọng cay nghiệt:
“Anh nghĩ anh tốt đẹp lắm sao? Nếu anh không dao động, cô ta có bỏ đi không?
Đừng đổ hết tội lỗi lên đầu tôi!”
Trong cơn giận mất kiểm soát, Lục Mục Đình buột miệng thốt ra lời đáng sợ, phơi bày nỗi hối sâu nhất mình:
“Ngày đó, đáng lẽ tôi không chỉ làm mù mắt cô!
Đáng lẽ tôi nên… nên để cô…”
Câu nói kịp dứt, anh nghẹn lại, không thể nói tiếp.
sự hối và căm trong ánh mắt anh đã nói lên tất cả.
Phương Nhụy Nhiên hoàn sụp đổ.
Cô ta hét lên, lao ra ban công, rồi nhảy xuống.
Tầng lầu không cao, cộng thêm cứu hộ kịp thời, cô ta thoát chết trong gang tấc.
cú rơi ấy khiến cô ta gãy cột sống, vĩnh viễn phải ngồi xe lăn suốt .
Còn Lục Mục Đình, vì dư luận, vì trách nhiệm, vì cái danh “nghĩa vụ” mà anh từng đeo lên người, không thể ly hôn.
Anh bị trói chặt trong hôn nhân rách nát đó, phải chăm sóc người phụ nữ anh thấu xương.
Khi ba mẹ kể lại chuyện này, giọng họ trĩu nặng cảm thán:
“Đó là quả báo của anh ta.”
Lúc đó, tôi đang ngồi trong phòng khám, đặt lịch siêu âm thai.
Trong lặng đến lạ.
Nỗi khổ của anh, hay sự giải thoát của anh, với tôi — đều không còn liên quan nữa.
Tôi không còn yêu anh, thậm chí… đến cả , tôi cũng chẳng buồn ban .
【Chương 20】
Sau này, một người bạn trong nước kết hôn, tôi đưa chồng cùng trở tham dự hôn lễ.
Không ngờ tại lễ , tôi lại cờ Lục Mục Đình.
Mấy năm không , anh ta đã già đi rất nhiều.
bên tóc mai lốm đốm sương trắng, chân mày là mệt mỏi u uất không tan, sống lưng từng thẳng tắp giờ cũng hơi còng xuống.
Anh nhìn thấy tôi, ngập ngừng bước lại gần, trong là một hộp bánh nhỏ gói gém tinh tế.
“Thanh Khê,” giọng anh dè dặt, “biết hôm nay em sẽ đến, nên anh mua đúng vị bánh em từng thích nhất.”
Tôi nhìn hộp bánh, trong khoảnh khắc thấy lại chính mình ngày xưa — từng được anh nâng niu trong bàn .
cái vị ngọt đó, từ lâu đã hết hạn và biến chất.
“Cảm ơn, không đâu.” Tôi mỉm nhẹ nhàng, lễ độ xa cách.
Cánh đang đưa ra của anh khựng lại không trung, sắc mặt cũng từng chút từng chút trở nên trắng bệch.
Đúng lúc đó, một giọng nữ sắc bén vang lên sau lưng anh:
“Lục Mục Đình! Anh đúng là đến cô ta!”
Phương Nhụy Nhiên ngồi trên xe lăn, lết lại gần, trạng nhìn qua cũng tồi tệ chẳng kém.
Ánh mắt cô ta lưỡi dao tẩm độc, ghim chặt vào tôi:
“Dù sao cô cũng còn mặt mũi quay lại à, Doãn Thanh Khê?!”
Lục Mục Đình gắng chắn trước mặt cô ta, giọng mang theo bực bội và tức giận bị đè nén:
“Cô im đi! chỗ ngồi!”
“? Để anh lại mà nối lại xưa với con tiện nhân này sao?!”
Phương Nhụy Nhiên không chịu dừng, giọng càng lúc càng cao, khiến khách mời xung quanh đều quay lại nhìn.
Lục Mục Đình mặt mày u ám, gắng kéo cô ta .
người họ, ngay lễ của người khác, giằng co cãi vã chẳng màng thể diện.
Đúng lúc ấy, Tần Tùng xuất , nhẹ nhàng bước đến, vòng ôm tôi vào , ngăn cách tôi khỏi đống hỗn loạn kia.
Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng:
“Lễ sắp bắt đầu rồi. Mình vào trong ngồi nhé?”
【Chương 21】
Tần Tùng là đàn anh thời đại học của tôi.
Chúng tôi cờ lại trong một buổi họp mặt cựu sinh viên.
Anh chín chắn, điềm đạm, luôn ân và bao dung.
Chúng tôi dần dần quý mến nhau, rồi tự nhiên tiến đến hôn nhân.
Sau hơn một năm kết hôn, anh tôi cảm giác an và ấm áp từng có.
Lúc này, bụng tôi đã hơi nhô lên — thai được bốn tháng.
Anh luôn cẩn thận che chở tôi thế.
Ánh mắt Lục Mục Đình dừng chặt nơi bàn chồng tôi đang bảo vệ bụng bầu.
Lúc ấy, anh mới nhận ra bụng tôi đã hơi nhô lên.
Sắc mặt anh tái nhợt, giọng run rẩy không thành tiếng:
“Em… đã kết hôn rồi?”
“Chúng ta mới chia ba năm… em đã mang thai con của người khác?”
Tôi cảm thấy buồn , trong giọng nói cũng mang theo ý châm chọc lạnh lùng:
“Chúng ta ly hôn đầy sáu tháng, anh không phải cũng lập tức bên người khác sao?”
Lời tôi một cú tát thẳng mặt.
Lục Mục Đình nghẹn lời, sắc mặt trắng bệch, bước chân lảo đảo.
Phương Nhụy Nhiên trên xe lăn phá lên, thể đang xem một trò hề:
“Hahahaha… Lục Mục Đình, nhìn anh kìa, giống hệt một thằng hề!
Người ta đã sớm không anh nữa rồi!”
“Chỉ có tôi mới là người không thể rời khỏi anh!
Chúng ta giống nhau — nên phải kéo nhau xuống địa ngục, không ai được sống yên!”
【Chương 22】
Tần Tùng cau mày, nhìn dáng vẻ điên dại không kiểm soát của Phương Nhụy Nhiên, sợ cô ta sẽ làm tôi bị thương.
Không nói thêm lời nào, anh bảo vệ tôi rời khỏi nơi thị phi này thật nhanh.
Trong lúc dự lễ , anh khẽ hỏi: “Em ổn chứ?”
Tôi tựa vào anh, cảm nhận sự an vững chãi, nhẹ nhàng gật đầu:
“Ừm, chỉ anh bên cạnh em, thì không có phải sợ cả.”
Với Lục Mục Đình, tôi thật sự đã buông bỏ hoàn .
Anh ta chỉ là một ngã rẽ sai lầm trong hành trình tôi, một đoạn quá khứ đã được gấp lại.
Sau lễ , chúng tôi sớm quay lại nước ngoài.
Vài ngày sau, bạn trong nước gửi tin nhắn đến, giọng vô cùng hoảng hốt.
Phương Nhụy Nhiên gắng tự sát bằng cách uống một lượng lớn thuốc ngủ.
Không chỉ vậy, cô ta còn bỏ thuốc vào cốc nước của Lục Mục Đình, muốn kéo anh cùng chết.
Cả bất tỉnh, mãi đến khi Lục Mục Đình không đi làm, đồng nghiệp nghi ngờ mới đến tìm và phát chuyện đã xảy ra.
Kết quả, Phương Nhụy Nhiên không được cứu kịp.
Còn Lục Mục Đình, nhờ thể chất khỏe mạnh nên giữ được mạng.
thuốc đã làm tổn thương nghiêm trọng hệ thần kinh, khiến anh bị liệt nửa người, hoàn mất khả năng tự chăm sóc.
Người lo hậu sự Phương Nhụy Nhiên là một chiến hữu cũ, từng sát cánh cùng anh và anh trai cô ta.
Khi vào bệnh viện thăm anh, người đó không nhịn được mà mắng anh một trận.
Ông nói nếu đã không yêu thì đừng hy vọng, cùng vừa hại người khác, vừa hại chính mình.
Người bạn kể lại chuyện đó tôi, giọng đầy cảm thán.
Tôi chỉ lặng lẽ nghe, cùng thản đáp:
“Con đường ấy là tự anh ta chọn.”
Sau này, tôi nghe nói sức khỏe của Lục Mục Đình ngày càng tệ.
Trước lúc hấp hối, bố mẹ anh ta từng nhờ vả khắp nơi, tìm tới mẹ tôi, vừa khóc vừa xin tôi anh lần .
Tôi viện cớ đang mang thai nên từ chối.
Vài tháng sau, tôi hạ sinh một bé gái khỏe mạnh, an.
Nhìn gương mặt hồng hào, đôi mắt trong veo của con, tôi cảm thấy tất cả đau đớn trong quá khứ đều được chữa lành.
【Chương 23】
sau, tôi nghe nói để xoa dịu dư luận, nhà họ Lục đành chôn cốt người họ chung một chỗ.
Chỉ không biết, với người đã khuất mà nói, đó là yên nghỉ hay là một sự trừng phạt khác.
Dù sao đi nữa, quá khứ đen tối đó đã chẳng còn liên quan đến tôi.
Quãng sau này, yên và ấm áp.
Chồng tôi dịu dàng, con gái đáng yêu, bố mẹ đều khỏe mạnh.
Quán cà phê của tôi kinh doanh ổn định, sống vừa đủ và trọn vẹn.
Thỉnh thoảng vào một buổi trưa nắng nhẹ, tôi ôm con gái trong .
Ngắm chồng và cha đang chăm sóc cây cối trong vườn, còn mẹ thì mỉm chuẩn bị bánh trái bên hiên nhà.
Tôi sẽ nghĩ, người có lẽ chính là vậy: mất đi một số thứ, đổi lại một vài điều.
cùng, bụi trần lắng xuống, chỉ còn lại yên.
Còn tất cả liên quan đến Lục Mục Đình, từ lâu đã hóa thành hạt bụi bờ bên kia ký ức.
Một cơn gió nhẹ thổi qua…
Tản mát đi hết.
Không còn dấu vết.
-HẾT-