Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

“Tống Mặc, chúng ta ly hôn đi.”

Anh ta sững sờ, khó tin nhìn tôi:

“Cô loạn đến mức đó sao? Tôi không chỉ có vài phụ nữ ngoài thôi sao, sao nào, có cô đã sớm phát hiện Vương không gái tôi không, cô còn giấu tôi.”

Tôi nhìn bộ dạng dày vô sỉ của anh ta, không nhịn chửi:

“Tống Mặc, anh thật không biết xấu hổ, tôi nói anh biết, anh không ly hôn, đừng trách tôi không khách sáo anh, là bằng chứng anh ngoại tình, vị trí ở bệnh viện , anh còn muốn nữa không?”

Anh ta nhìn tôi, hoàn toàn không sợ hãi:

“Chu Yên, trong bụng cô là con của lão tử, cô còn dám ly hôn, cô nỡ để con không có sao?”

cạnh nhìn tôi:

“Chu Yên, trong bụng cô là cốt nhục của họ Tống chúng tôi, con sinh không có sẽ bị ta chửi mắng đấy, vì con, cô nhịn đi.”

Tôi lấy báo cáo phá thai, nói:

“Con, tôi đã phá bỏ , anh, căn bản không xứng của nó.”

vừa nhìn, mắt đầy ngạc:

“Sao cô có đối xử cháu trai tôi vậy, là cốt nhục của họ Tống chúng tôi, sao cô có tự ý quyết định, cô!”

Tống Mặc nhìn tôi, tay run rẩy, vốn dĩ anh ta còn muốn dùng đứa bé để uy hiếp tôi, không ngờ tôi phá bỏ đứa bé:

“Cô…không nào….không nào….sao cô có phá bỏ đứa bé?”

Tôi lạnh, nhìn anh ta:

“Tống Mặc, tôi nói anh biết, nếu không ly hôn, xem anh tàn nhẫn, hay tôi tàn nhẫn hơn.”

8

Không ngờ ngày hôm sau đến cửa tôi gây náo loạn.

Bà ta khóc lóc quỳ trước cửa chúng tôi, lớn tiếng dập đầu nói:

“Yên Yên, là sai, là con trai sai, nhưng con cũng không tùy tiện phá bỏ đứa bé vậy , đó là đứa con duy nhất của họ Tống, sao con nhẫn tâm vậy hả?”

lắm, gia đình thật không biết xấu hổ, Tống Mặc quỳ trước tôi:

“Yên Yên, anh biết, tất đều là lỗi của anh, anh không nên đối xử vậy, nhưng mà, Yên Yên, đàn ông ai mà không có vài lỗi lầm, bây giờ anh sẽ sửa, không?”

Tôi nhìn hai bọn họ sức dùng đạo lý để ép tôi cúi đầu, còn Vương cạnh thì giả bộ đáng thương:

“Chị dâu, đều là do cố ý quyến rũ anh Mặc, sai , chị về đi không ạ?”

Hàng xóm cạnh đứng , nhìn gia đình :

“Chu Yên, không con sao? Sao thế , ấy dà, một sao có không cãi nhau chứ?”

Tôi , nhìn họ nói thẳng:

“Dì ơi, dì không biết đâu, con , đưa cô bạn thanh mai trúc mã về ngoại tình, con còn suýt bị họ hại chết đấy.”

tôi lập tức gọi 110, đưa họ vào đồn cảnh sát.

ở đồn cảnh sát cũng cắn chặt tôi không tha, Tống Mặc nhìn tôi:

“Chu Yên, cuộc hôn nhân cô không ly hôn đâu.”

Tôi , gần nói anh ta:

“Chiếc xe đó của , là anh không, dấu vết nhân tạo, cũng chỉ chụp một mình anh, anh nói xem nếu nói cảnh sát, anh nói xem là hành vi ? Giết ? Hay là ?”

Lời của tôi, anh ta nghe xong, sắc đột nhiên thay đổi, trở nên tái nhợt.

Anh ta trắng bệch, không dám tin những tôi nói:

“Sao cô biết , không nào, tuyệt đối không nào.”

Tôi mở điện thoại, phát thẳng một đoạn video, trong video anh ta đang ngồi xổm đường đó chiếc xe của tôi.

là tôi đã điều tra camera giám sát rất lâu mới .

Vương cạnh đầy vẻ chột dạ:

“Chị dâu, chị không là vì muốn ly hôn nên mới cố tình hãm hại anh Mặc đấy chứ.”

Tôi tặng cô ta một bạt tai:

“Vương , đừng tưởng tôi không biết hôm đó cô định , tôi nói các biết, nếu các không muốn ly hôn, giao những thứ cảnh sát, họ sẽ điều tra rõ ràng.”

Cuối cùng, Tống Mặc đồng ý ly hôn, anh ta đi tay trắng nhưng uy hiếp tôi, bắt tôi giúp anh ta lên chức chủ nhiệm.

Tôi , đồng ý.

Nhìn tờ giấy ly hôn , vẫn còn xa lắm mới đủ.

Dù sao thì so những tổn thương họ gây tôi ở kiếp trước, cái có là .

Còn Tống Mặc tưởng rằng mình đã ngồi vững vị trí chủ nhiệm, đắc ý vênh váo:

“Các không biết đâu, ấy, tôi là chủ nhiệm trẻ nhất đấy, mấy năm nữa, không khéo tôi là viện trưởng luôn đấy.”

Anh ta còn giấu chuyện đã ly hôn tôi, bình thường vẫn tán tỉnh mấy cô y tá.

Tùy chỉnh
Danh sách chương