Chương 2: Hoàng đế
Tác giả:
Mạch Hương Mang Chủng – 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
ra, cho dù Tang Yên không nghe thấy những lời này của Tang Nhược Thủy, nàng cũng sẽ chủ động rời cung.
Ai lại sống một cuộc sống cứ mãi ăn nhờ đậu người khácchứ?
Nhưng vì Tang Nhược Thủy là người nhà họ Tang, vinh vinh, tổn tổn, vinh nhục cùng chịu. Nàng vẫn chút đó có giá trị.
Hiện tại Hoàng đế vẫn chưa có con nối dõi, cả triều đình và hậu cung đều dõi theo chuyện giường của Hoàng đế. Nay Hoàng đế mang trong người bệnh lạ, chỉ cần gần nữ sắc một chút thôi, cả người liền đau đớn ngứa ngáy, nôn mửa không ngừng, có là do phản ứng tâm lý tạo nên căn bệnh dị ứng với nữ sắc này.
đã là bệnh tâm lý, thì chữa bằng “tâm dược”.
Tiếc thay, ai mà ngờ được Hoàng đế của một nước lại mắc tâm bệnh, hay nói đúng hơn là bóng ma thời thơ ấu?
Tang Yên không có nhiều kiến thức y học thời hiện đại, nhưng cũng từng nghe thứ gọi là liệu pháp thôi miên, trị liệu giải mẫn cảm, hai thứ kết hợp lại, nàng mới nảy ra một tưởng.
Sáng hôm sau.
Nàng thu dọn hành lý của xong xuôi mới đi sang điện. Nơi này đã được dọn dẹp khôi phục lại như bình thường.
Sau một đêm điều chỉnh tinh thần, Tang Nhược Thủycũng đãkhôi phục lại lý trí, hoặc có là nhờ Hương Tú khuyên nhủ, khi nàng ta thấy Tang Yên thu dọn hết đồ đạc định rời đi, nàng ta lập tức nở một nụ cười tiêu chuẩn, giả vờ thân thiết nói: “Tỷ tỷ ? Hôm đầu óc của muội có chút hồ đồ, nói những lời không nên nói, chẳng lẽ tỷ tưởng đó là ư?
Tang Yên: “. . .”
Ừ, được lắm.
Đến lúc này rồi lại bất ngờ diễn tiết mục tỷ muội tình thâm, nàng không kịp thích ứng.
“Muội sai rồi. Muội vẫn còn nhỏ dại dốt nát, mạo phạm đến tỷ, mong tỷ sẽ thứ tội cho muội. Hôm nay muội trong cung như đang đi lớp băng mỏng, chỉ mong có tỷ giúp sức.”
Tang Nhược Thủy tự hạ thấp bản thân .
Tang Yên nghĩ, kiểu người co giãn như thế này, hẳn có sống lâu hơn một chút trong Hoàng cung.
trẻ con dễ dạy, thì chuyện ra cung có để sau.
“Tất nhiên.”
Tang Yên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Tang Nhược mời nàng cùng nhau dùng bữa.
ra thì đồ ăn trong cung mới là nguyên nhân Tang Yên lại nơi này. Không cách nào khác, nàng là người yêu ăn uống, sự không chịu được sự cám dỗ của thức ăn ngon. Đối với Tang Yên mà nói, thức ăn ngon còn có tác dụng chữa lành tâm hồn.
nên, ăn uống no đủ, tâm tình tốt không ít, nàng lập nói ra tưởng của : “ muội được Hoàng đế sủng hạnh, người đầu tiên được sủng hạnh trong hậu cung, muội to gan, chủ động .”
Đây là chủ đề mà Tang Nhược Thủy cực kỳ quan tâm.
Nàng ta lập tức cho tất cả người hầu lui xuống, nũng nịu hỏi: “Xin tỷ nói rõ hơn, như thế nào là to gan, chủ động?”
Tang Yên nhấp một hớp trà, chậm rãi nói: “Hoàng đến gần nữ nhân là lại khó chịu, ta nghi ngờ có khả năng là do tâm bệnh mà ra. thì, như Hoàng không muội là nữ nhân thì sao? Ngươi có dựa vào sự ủng hộ của Thái hậu, nữ giả nam trang, ngụy trang thành thái giám, đến gần Hoàng , tiếp xúc tay chân nhiều hơn, một khi Hoàng không phát bệnh, cuộc sống sung sướng của ngươi sẽ tới gần.”
“ kiến hay.”
Tang Nhược Thủy vỗ tay tỏ vẻ khoái trá.
Quả nhiên Hương Tú nói không sai, nhiều người trợ giúp sẽ có nhiều đường đi, giữ người lại là đúng.
“Quả là kiến hay.” Một giọng nam lạnh lùng vang .
Tang Yên nghe tiếng liếc nhìn sang, chỉ thấy đứng ngoài cửa điện là một bóng dáng lớn một thân màu vàng kim. Dưới chân hắn, cung nữ thái giám quỳ la liệt.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng đế.
Hoàng đế trông trẻ, làn da trắng lạnh, mũi anh tuấn, sống mũi ngất, đôi môi gọt mỏng, thân gần một thước chín, một bộ Hoàng bào màu vàng kim, tuấn mỹ mà đầy khí chất quý phái.
Năm mười tuổi hắn đã ngôi, mười sáu tuổi tự chấp , đến nay đã mười năm, từ một Hoàng đế mới lớn hung ác tàn nhẫn dần trở thành một vị đế vương thành thục nội liễm.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng .”
“Thần phụ tham kiến Hoàng .”
Tang Yên không quỳ xuống, nhưng hoàng quyền , nên hai chân nàng vẫn có hơi mềm nhũn.
“Đêm hôm khiến ái phi hoảng sợ, hôm nay trẫm đến thăm nàng một chút.”
Tang Yên nghe thấy âm thanh Hoàng đế cố ra vẻ dịu dàng, thầm đoán tâm tư của hắn, không còn nghi ngờ nữa, nhiều năm Hoàng đế đã định sủng hạnh nhiều phi tần, chắc chắntất cả đều thất bại, nhưng hôm sau đích thân Hoàng đế đến an ủi thì khẳng định không nhiều. Điều đó chứng tỏ rằng Hoàng đế vẫn khá hài lòng với Tang Nhược Thủy.
“Bình thân.”
Ánh mắt Hạ lướt Tang Nhược Thủy, rơi vào người nữ nhân đang một thân màu trắng đứng bên cạnh.
người này mới vừa nói ra “ kiến hay” đó!
Tang Yên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đỉnh đầu , thầm nói mới vừa rồi của đã tạo ấn tượng với Hoàng đế, dùng lời thoại của các bá đạo tổng tài trong truyện cẩu huyết thời hiện đại để miêu tả, chắc chắn sẽ là: Cô gái này, em đã hấp dẫn sự chú của tôi!!!
Nhưng nàng chỉ là một quả phụ mang mệnh khắc phu, Hoàng đế thì lại dị ứng với phụ nữ, nên không có đáng để lo lắng cả.
Tất nhiên, bản thân nàng vẫn nên khiêm tốn một chút.
Nghĩ , nàng đứng , cúi đầu ra vẻ rụt rè e sợ, núp sau lưng Tang Nhược Thủy.
Hạ thấy động tác trốn tránh vụn về của nàng, cảm thấy nàng nhát gan yếu đuối, không được phóng khoáng.
Trong lòng hắn chán ghét nhưng không biểu hiện ra ngoài, mà hỏi một : “Ngươi là tỷ tỷ Tang Yên của Tang phi?”
Đối với nữ nhân từng khắc ch.ết cả bốn vị hôn phu này, hắn đã từng nghe nói đến nhưng chưa từng gặp .
“Ngẩng đầu .”
Hắn nghe nói sau khi mệnh khắc phu của Tang Yên bị truyền khắp nơi, một thời gian dài không có ai dám cưới nàng, phí thời gian đến tận hai mươi tuổi mới đặt hôn ước với thế tử Giang Lăng của Trung Nghĩa Hầu phủ.
Mà mối hôn sự này lại do Giang Lăng chủ động cầu hôn.
Nữ nhân khiến cho một người đàn ông mạo hiểm bị khắc ch.ết để cưới về sẽ đẹp đến cỡ nào?
Vừa nãy chỉ nhìn loa một lần đã thấy thân hình nàng đẹp, bồ đồ tang thuần trắng, trước lồi sau vểnh, vóc người đầy đặn quyến rũ, so sánh với vẻ đẹp thon gầy hậu cùng mà nói, nàng có nhiều thêm vài phần xinh đẹp phong lưu.
là bộ đồ tang thuần trắng kia!
đẹp thì đồ tang!
nói ấy quả không sai!
hắn nhớ không lầm thì nàng đã thủ tiết cho Giang Lăng suốt ba năm , đến giờ vẫn đồ tang, chắc hẳn là một người nặng tình.
Tang Yên không suy nghĩ trong lòng của Hạ , nghe thấy hắn bảo nàng ngẩng đầu nên theo.
Ánh mắt hai người họ đối diện nhau.
Cái nhìn của người nam nhân kia sắc bén nóng bỏng, thiêu đốt khiên cô đỏ .
Nàng sợ hãi nhìn sang nơi khác, trong lòng có hơi luống cuống: “Nhan sắc của nguyên chủ sẽ không gây chuyện đấy chứ? Nàng không dính vào tranh đấu trong hậu cung đâu.
Hạ Tang Nhược Thủy là thiên hạ đệ mỹ nhân. Hắn cũng vì sắc đẹp của nàng ta nên sáng hôm nay mới ghé thăm. Dù , sủng hạnh một nữ nhân để sinh hoàng tự, tất nhiên hắn sẽ chọn người đẹp trong số đó.
Nhưng người đẹp , lại là Tang Yên.
Gương nàng mịn màng non mềm như nước, tóc đen môi đỏ mọng, trang điểm nhạt những vẫn xinh đẹp, là đôi mắt kia khi nhìn hắn, yêu mị lấy hồn người khác. Bộ đồ tang thuần trắng cho nàng trong trẻo lạnh lùng quý như tuyết trắng đỉnh núi, nhưng đôi mắt mị hoặc lại khiến cho nàng như ngã vào hồng trần, như là hoa đang mùa nở rộ, rơi xuống tay người. . .
Sao có có một người trông như tiên nữ nhưng lại mị hoặc chúng sinh đến thế?
Giống như một yêu tinh.
“Hoàng . . .”
Tang Nhược Thủy nhìn ánh mắt si mê của Hoàng đế, trong lòng nàng ta ganh ghét đến mức gi.ết người. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng nhìn nàng ta như thế. Dù cho tối hôm trước nàng ta cởi sạch đồ nằm trước hắn, từ đầu đến cuối, hắn vẫn lạnh lùng, hô hấp đều đều không có một nhịp loạn.
Tại sao?
Tang Yên là quả phụ mệnh khắc phu đấy!
“Ái phi có chuyện sao?” Hạ hoàn hồn lại, ánh mắt tươi vui trở lại vẻ bình tĩnh hờ hững.
Tang Nhược Thủy cố nén nỗi chua xót, gượng cười: “Mời Hoàng ngồi xuống uống chén trà.”
Hạ gật đầu, ngồi xuống, rồi bảo nàng ta và Tang Yên cùng nhau ngồi.
Sau đó, hắn nói đến chủ đề cũ: “ kiến hay, đáng tiếc là trẫm đã nghe hết.”
đã nghe rõ, tưởng này liền trở thành vô dụng.
Tang Yên nghe ra trong lời nói của hắn, đáp lại: Ta vẫn còn tưởng khác!
Nhưng nàng nhịn xuống. Xinh đẹp là một tội ác. Ánh mắt khi nãy Hoàng đế nhìn nàng quá nguy hiểm. Nàng vẫn nên khiêm tốn hơn mới .
