Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/70C5h2LAV5

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

06.

18 triệu tệ được khoản đến, đúng lúc tôi bận rộn với buổi khai trương thử nghiệm của tiệm hoa.

Tôi đã chỉnh một chút cục cửa hàng, và giới thiệu các lớp học trải nghiệm.

Phản hồi hiện tại khá .

Bạn tôi sau khi biết tiền đã về, hỏi tôi thanh toán một lần có bị lỗ không.

Tôi cuộc đời khó lường.

Cuộc sống quân ngũ có thăng trầm, rủi ro và bất ngờ là khó tránh.

Khó đảm bảo ổn định lâu dài.

Nên thanh toán một lần cho tiện.

Quan trọng nhất là tôi không muốn dính líu đến anh ấy mỗi tháng nữa.

Bạn tôi nói cũng có lý, tiền về túi là an toàn.

Tiểu Chu lúc nghỉ ngơi cũng đến tiệm học cắm hoa.

Cô ấy nói gần đây Lâm Tuấn Nam nhận nhiệm vụ mới, bận diễn tập.

Tống Đình Lan mặc đồ hàng hiệu đi làm, thu mình lại nhiều.

Rõ ràng là Lâm Tuấn Nam đã dùng tiền an ủi cô ấy.

Sự nhẫn nhịn của Tống Đình Lan lại là để thả dây dài câu cá lớn.

Đây là cái nhân mà Lâm Tuấn Nam đã gieo năm xưa, có lẽ nhanh sẽ tự gặt lấy quả.

Ví dụ như hôm đó ở hàng, Lâm Tuấn Nam và tôi ăn cơm.

Tôi nhìn thấy Tống Đình Lan đứng ở góc cửa sổ.

Tối hôm đó cô ấy đã đến những bức ảnh lộ liễu hơn.

Kiêu ngạo để lộ nửa khuôn mặt.

Tôi đã sắp xếp xuôi, chuẩn bị cho chồng cô ấy vào ngày lấy ly hôn.

Cất túi tài liệu, chuông cửa reo.

Tôi đứng dậy mở cửa, Tống Đình Lan đã làm kiểu tóc mới, mặc một chiếc váy liền màu be cùng tông với tôi.

Sau khi cửa mở, Tống Đình Lan hẳn với trước đây, ánh mắt đầy thách thức.

“Cô Hứa, xin lỗi, thẻ quân nhân của Thiếu tướng Lâm để quên ở đây, tôi đến lấy hộ anh ấy.”

Nói rồi cô ấy định bước vào .

Tôi chặn cô ấy lại: “Lúc tôi và Lâm Tuấn Nam thỏa thuận ly hôn, anh ấy đã mang thẻ quân nhân đi rồi.”

“Thế à? Có lẽ Thiếu tướng Lâm nhớ nhầm.

“Thật ra, tôi cũng muốn đến thăm cô.

“Lâm Tuấn Nam không biết, nhưng tôi thì không hiểu sao? Cô đây là lấy lui làm tiến để câu người.”

Tôi hỏi lại: “Thật sao? chỉ lén xem wechat của tôi hai năm là đủ để hiểu tôi rồi à?”

Cô ấy che miệng cười khẽ, đẩy tay tôi ra, đi một vòng quanh .

“Hứa Vãn Kiều, tôi cứ cô thật sự không quan tâm, nhưng này, Lâm Tuấn Nam đi chưa được bao lâu, cô đã thay đổi hết cả nội thất rồi.

“Sao, sợ mình sẽ buồn sao?”

dứt lời, con gái tôi bị tiếng ồn đánh thức, một tiếng mẹ.

Hỏi tôi có phải đến không.

Tống Đình Lan cười khẽ: “Tiểu Tuyết, cô là dì Chu, cháu họp, hôm nay không về đâu. Mà ngày mai, cũng chưa chắc.”

Tôi nắm chặt tay, phớt lờ Tống Đình Lan.

Vội vàng vào phòng an ủi con gái.

Khi vào, con gái tôi mở mắt thất vọng, có chút tủi thân.

Tôi dỗ dành sẽ đưa nó đi Bảo tàng Quân sự vào cuối tuần, bảo nó ngủ tiếp.

Lúc đi ra Tống Đình Lan còn trong phòng khách.

Đã ung dung nhấp rượu vang đỏ.

Tôi biết ý đồ của cô ấy.

ngày nữa là tiệc sinh nhật mẹ Lâm Tuấn Nam, mọi năm chúng tôi cùng nhau tham dự.

Lâm Tuấn Nam cũng đã điện hỏi, liệu năm nay tôi có thể đi cùng anh ấy một lần nữa không.

Nhưng Tống Đình Lan không muốn tôi đi.

Quê Lâm Tuấn Nam ở vùng núi, mấy năm trước mẹ anh ấy về thị trấn, nhưng đường đi xa.

Chuyến đi này sẽ gợi lại quá nhiều ký ức cũ.

Cô ấy sợ nảy sinh rắc rối.

Chỉ muốn chọc tức tôi, để cô ấy có lý do nói xấu bên tai Lâm Tuấn Nam.

Thật đúng lúc.

Tôi cũng vì 30 triệu tệ đã về tài khoản, không biết lấy lý do để từ chối Lâm Tuấn Nam.

Tôi chậm rãi bước đến gần, cúi đầu nhìn cô ấy, đột nhiên giơ tay tát mạnh vào mặt cô ấy một cái.

Cô ấy bị đánh lệch mặt, cười khẩy.

“Cũng chỉ có thế thôi, sự bình tĩnh thường ngày của cô là giả vờ đúng không?

“Một người sống an nhàn sung sướng như cô, bị tôi cướp mất chồng, cảm giác thế nào?”

Tôi giật lấy ly rượu trên tay cô ấy.

Một tay túm tóc cô ấy kéo ra , một tay bịt miệng, kéo thẳng người cô ấy đến cửa.

Cô ấy giãy giụa, bị tôi đẩy ra .

“Tống Đình Lan, mục đích của cô đạt được rồi, cô hoàn toàn có thể đi mách Lâm Tuấn Nam. Về việc này tôi sẽ không giải thích.

“Nếu cô thấy chưa đủ, tôi đánh thêm hai cái nữa, cho đối xứng.”

Tống Đình Lan chỉ vào tôi mà chửi rủa, hét lên.

Khi cô ấy xắn tay áo định xông lên, tôi giơ điện thoại lên định quay phim.

Cô ấy liếc tôi một cái đầy oán độc, nhặt túi xách dưới đất lên, lấy điện thoại ra cho Lâm Tuấn Nam với giọng khản đặc.

Tôi nhìn lướt qua ngày tháng.

Vô cùng bình tĩnh chờ đợi kết thúc vở kịch này.

Đếm ngược ly hôn 10 ngày.

07.

Điện thoại của Lâm Tuấn Nam đến nhanh, nghe ra sự bực bội bị đè nén.

Anh ấy hỏi tôi tại sao lại ra tay.

cả khi Tống Đình Lan có lỗi, chỉ mời cô ấy đi là được.

làm ầm ĩ lên thế này.

Nếu Tống Đình Lan không chịu hòa giải, báo cảnh sát sẽ phức tạp.

Tôi bật cười.

cứ để cô ấy báo đi, cô ấy xâm phạm gia cư bất hợp pháp trước, đạo đức bại hoại sau.

“Là một kẻ thứ ba, trước khi đến khiêu khích không đến việc sẽ bị đánh sao?

“Cô ấy còn dùng lời lẽ kích động con gái, ám chỉ anh sẽ không có thời gian ở bên con bé.

“Lâm Tuấn Nam, con gái là giới hạn của tôi, hy vọng, cũng là của anh.”

Nói , tôi cúp máy lập tức không chờ Lâm Tuấn Nam phản ứng.

cho anh ấy một tin nhắn, từ chối việc cùng anh ấy về quê lần này.

Cảm thấy nhẹ nhõm.

Lúc này công ty tra đến, nói Tống Đình Lan điện cho chồng cô ấy, sẽ đưa một khoản tiền để anh ấy ly hôn.

Hai người hẹn tuần sau đi làm thủ tục.

Cô ấy vá chỗ này đắp chỗ kia, rồi cũng sẽ có lúc không bù đắp được.

Chắc là thúc ép Lâm Tuấn Nam đăng ký kết hôn.

Người phụ trách công ty tra than thở với tôi.

“Tống Đình Lan này cũng là một người kỳ lạ, nói cô ấy không kiềm chế được, cô ấy có thể ẩn mình bên cạnh Lâm Tuấn Nam hai năm.

“Nói cô ấy kiềm chế được, mà vào thời điểm quan trọng này, cô ấy lại cứ thích gây chuyện.”

Nói anh tiếp tục phân tích.

“Cũng có thể là trước đây cô ấy không có cảm giác khủng hoảng, mối quan hệ vốn dĩ bí mật lại càng kích thích. Bây là thời điểm then chốt để lên chức chính thức, bên cạnh Lâm Tuấn Nam lại xuất hiện quá nhiều phụ nữ giỏi hơn cô ấy.

“Cô ấy chỉ sợ bị người hớt tay trên, nên mới phô trương ra mặt.”

Tôi nhấp một ngụm trà hoa: “Có lẽ .”

Từ ngày hôm đó, tài khoản phụ của Tống Đình Lan không còn tin nhắn nữa.

Tiểu Chu đến tiệm học cắm hoa, nói cho tôi biết.

Tống Đình Lan đã đi cùng Lâm Tuấn Nam về quê chúc thọ với tư cách là thư ký.

Sau khi trở về thì kín đáo hơn nhiều.

Xem ra Lâm Tuấn Nam cuối cùng cũng đã hứa hẹn đó với cô ấy.

Tiểu Chu hỏi tôi sao.

“Cũng .”

Tiểu Chu “à” lên một tiếng.

“Chị Vãn Kiều, chị thực sự sao? Tiểu tam lên làm chính thất đó!”

Tôi gật đầu.

Tra nam giữa biển người đã tìm thấy báo ứng của mình một cách chính xác.

Không phải sao.

Tiệm hoa hôm nay cũng đã chỉnh hoa và nội thất.

Chính thức khai trương, tôi đăng một bài kỷ niệm trên wechat.

Và, vẽ một dấu sao trên ghi chú, Đếm ngược ly hôn 5 ngày.

08.

Ba ngày khai trương, tôi bận rộn đến khuya.

Hầu như không xem điện thoại.

Khi sắp xếp tin nhắn, tôi mới thấy lời chúc mừng qua tin nhắn của Lâm Tuấn Nam trước đó.

Tôi xóa đi, rồi hẹn lấy ly hôn.

Một lúc lâu sau, anh ấy trả lời một tin.

【Chúng nói chuyện lại không?】

【Lấy chứng nhận rồi nói đi.】

Nửa ngày sau, Lâm Tuấn Nam trả lời một chữ “Được”.

Tôi tiếp tục: 【9 sáng.】

.】

Ánh đèn neon nhấp nháy cửa sổ, dường như mọi thứ như xưa.

Nhưng cục trong đã hoàn toàn thay đổi.

Là sự mong chờ.

Cũng là sự tái sinh.

Tôi đặt tất cả những bức ảnh Tống Đình Lan cho tôi vào một túi tài liệu.

Đếm ngược ly hôn 2 ngày.

Ngày đi lấy ly hôn, tôi đợi ở cửa hai mươi phút, Lâm Tuấn Nam vội vã chạy đến.

Chào hỏi đơn giản.

Làm thủ tục, lấy chứng nhận.

Cầm ly hôn, Lâm Tuấn Nam có chút ngẩn ngơ, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Mời tôi ăn trưa cùng.

“Tôi có việc rồi.”

Nói , tôi không nhìn Lâm Tuấn Nam nữa.

Ra khỏi cửa, tôi tất cả những bức ảnh Tống Đình Lan cho tôi đến cho chồng cô ấy.

09.

Một tháng sau, Tiểu Chu đến.

Cô ấy nói tôi và Lâm Tuấn Nam lấy ly hôn chưa được hai ngày đã đăng lên wechat, kèm dòng trạng thái như thể cách biệt một đời.

Hai tháng sau nữa, Tiểu Chu ôm một đống đồ ăn vặt đến thăm tôi.

Cô ấy nói ban đầu định xin ngành, để dùng việc ăn uống bù đắp vết thương lòng.

Bây không nữa, bảo tôi ăn cho vui.

Tôi pha trà hoa cho cô ấy.

Hỏi cô ấy chuyện mà vui vẻ .

Cô ấy nói cuối cùng không bị Tống Đình Lan làm khó nữa, nói cười đến chảy nước mắt.

“Chị Vãn Kiều, chị không biết đâu, tuần trước, Tống Đình Lan lén lút tuyên sắp kết hôn với Thiếu tướng Lâm, đơn xin ngành của em đã viết rồi.

“Kết quả, sáng nay, một người đàn ông xông vào đơn vị, túm lấy Tống Đình Lan đánh tới tấp, đánh chửi cô ấy dan díu với người .

“Còn la hét khắp nơi hỏi Lâm Tuấn Nam ở đâu, nói anh ấy làm tiểu tam phá hoại hôn nhân quân nhân.

“Lúc đầu có đồng đội còn can ngăn, người đàn ông đó quăng ra một xấp ảnh, chậc chậc, cực kỳ gây sốc luôn.

“Sau đó những người cũng chỉ làm bộ, giả vờ can.

“Lâm Tuấn Nam lúc đó ở văn phòng, không ra , sau đó lính vụ nói người đàn ông đó ác ý ghép ảnh, nên mời ra .

“Em thấy có người đi theo, chắc là đi đàm phán kiện.”

Qua chuyện này, khả năng cao Lâm Tuấn Nam sẽ không đăng ký kết hôn với Tống Đình Lan nữa.

Anh ấy ghét sự lừa dối nhất, cộng thêm scandal phá hoại hôn nhân quân nhân.

Mặc dù anh ấy đã phong tỏa tin tức.

Nhưng bị cấp trên biết được.

Bị làm khó dễ, chèn ép.

Hình ảnh của Lâm Tuấn Nam rơi xuống vực thẳm.

Những hình ảnh tuyên truyền trước đây của đơn vị, anh ấy còn đích thân xuất hiện, bây tất cả bị gỡ bỏ.

Để ngăn chặn sự việc leo thang, anh ấy đã mua chuộc chồng của Tống Đình Lan, để anh ấy ra mặt xin lỗi, thừa nhận mình bịa đặt và ghép ảnh.

Tống Đình Lan cũng bị khỏi đơn vị.

Nghe Tiểu Chu nói cô ấy đã ly hôn, chồng cũ của cô ấy nhận được một khoản tiền lớn.

Lâm Tuấn Nam trong thời gian này cũng đến thăm con gái lần.

Vẻ mặt tiều tụy.

Đôi khi muốn ở lại ăn cơm, bị tôi từ chối.

Đi đến cửa lại ngập ngừng: “Vãn Kiều, chúng , có khả năng bắt đầu lại không?”

Tôi nhìn anh ấy, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bạn bè mỗi lần điện nói muốn giới thiệu bạn trai cho tôi.

Tôi từ chối lần.

Hiện tại, sự nghiệp đáng tin cậy và ấm áp hơn.

“Ôi trời, Hứa Vãn Kiều, em cũng không thể mất niềm tin vào tình yêu chứ.”

“Cũng không hẳn là thất vọng, không bài xích, nhưng cũng không mong cầu.”

Không lâu sau, cô ấy dẫn một người đàn ông nho nhã đến tiệm tôi.

Anh ấy ôn hòa, lịch sự.

Chúng tôi làm quen đơn giản.

Tôi và người đàn ông này quá bận, thường xuyên không có thời gian liên lạc.

Bạn tôi sốt ruột: “Hứa Vãn Kiều, loại đàn ông chất lượng thế này mà em cũng không rung động sao?!”

Tôi cười: “ bận mà.”

Bạn tôi bất lực lắc đầu.

Tôi cúi đầu tính toán ngân sách mở chi nhánh tiệm hoa.

10.

Nửa năm sau, tôi thấy người đàn ông đó đăng ảnh cưới.

Tôi lặng lẽ nhấn Thích.

Quả nhiên, sau đó, đơn vị của anh thường xuyên đặt hoa.

Lý do là vợ anh thích phong cách của tiệm tôi.

Tôi vui vì có được nguồn khách hàng ổn định.

Về phía Lâm Tuấn Nam thì xảy ra chuyện lớn rồi.

Nghe nói Tống Đình Lan tinh thần hoảng loạn đến văn phòng Lâm Tuấn Nam.

Lúc đầu còn hỏi Lâm Tuấn Nam tối ăn một cách bình thường, đột nhiên cô ấy rút dao ra khỏi túi trước mặt lãnh đạo đến thị sát.

Hỏi Lâm Tuấn Nam khi nào kết hôn.

Sau đó cô ấy đâm hư hỏng thiết bị văn phòng, dọa lãnh đạo phải sơ tán khẩn cấp.

Tiểu Chu mô tả cảnh tượng đó là hết sức kinh hoàng.

Mặt Lâm Tuấn Nam đen lại.

Cuối cùng Lâm Tuấn Nam báo cảnh sát bắt Tống Đình Lan.

yên tĩnh được hai ngày, chị gái Tống Đình Lan lại dẫn người đến gây rối, yêu cầu Lâm Tuấn Nam phải có lời giải thích.

Tiểu Chu nghe nói Lâm Tuấn Nam đã dùng tiền tạm thời xoa dịu.

Nhưng cô ấy đoán, với vẻ mặt vô lại của chị gái Tống Đình Lan, không biết khi nào mới kết thúc.

Dù sao người cũng đã nếm được vị ngọt rồi.

Chuyện này xảy ra chưa được ngày, không ít người đã xin ngành.

Chủ yếu là lo lắng sau này có chuyện ảnh hưởng đến bản thân, an toàn là trên hết.

Tiểu Chu cũng sắp được đi.

Cô ấy nói sau đó, các đơn vị đã đưa ra đãi ngộ hậu hĩnh, lũ lượt tiếp nhận những nhân viên ngành từ đơn vị Lâm Tuấn Nam.

Nói rồi cô ấy không nhịn được cười, đãi ngộ ở đơn vị mới của cô ấy khá .

“Chị Vãn Kiều, chuyện này đúng là ứng với câu, người phụ vợ thì trăm tài không vào.”

Tôi nhớ lại năm đầu tiên Lâm Tuấn Nam kết hôn với tôi.

Anh ấy mua một cặp tượng trang trí nói rằng nghe lời vợ sẽ phát tài.

Ngày nào cũng đặt trên bàn làm việc.

Sau này không biết từ lúc nào bị người làm vỡ, anh ấy không bày lại nữa.

Và bây , cả hình dáng Lâm Tuấn Nam trong ký ức tôi cũng đã mơ hồ rồi.

Tiểu Chu nhìn tôi, ngập ngừng hỏi:

“Chị Vãn Kiều, chị thực sự không tò mò, Lâm Tuấn Nam và Tống Đình Lan đã câu dẫn nhau như thế nào sao?”

Tôi trả lời thành thật: “Từng tò mò. Nhưng dù không có Tống Đình Lan, cũng sẽ có người . Bất kể lúc đó là cơ duyên hay lý do , cũng chỉ là một cái cớ để anh ấy ngoại tình mà thôi.”

Tiễn Tiểu Chu đi, trước khi đóng cửa tiệm, Lâm Tuấn Nam đến.

Anh ấy mặc quân phục có hơi nhăn, người đầy mùi thuốc lá.

Tinh thần trông tệ, giọng khàn khàn.

“Vãn Kiều, cho anh xin một ly nước được không?”

Tôi bảo người đưa cho anh ấy một ly nước.

Không lâu sau, tiệm hoa đóng cửa.

Anh ấy đi theo tôi đến bên xe, đợi tôi lên xe, anh ấy nói có chút nhớ con.

Có thể đi nhờ xe tôi về thăm con không.

“Xin lỗi, hôm nay con bé đến tôi chơi rồi, gần đây không về đâu, anh có thể thăm nom theo thỏa thuận.”

Mặt anh ấy tái nhợt, ho khan tiếng rồi vội vàng tôi lại.

“Vãn Kiều.

“Anh sai rồi, xin lỗi em, tôi không phải là thứ đẹp , xin lỗi em, xin lỗi con gái.

“Em có thể tha thứ cho anh không? Chỉ có thể bắt đầu lại, tất cả tài sản có thể sang tên cho em.”

Tôi lắc đầu với Lâm Tuấn Nam.

Anh ấy tiến lên nắm lấy cửa xe, thở hổn hển.

“Anh có thể thề, có thể đảm bảo, nếu có lần nữa, tôi sẽ ra đi tay trắng. Ban đầu tôi thực sự say quá, nhất thời bốc đồng, cảm thấy cuộc sống quá tẻ nhạt.

“Nói ly hôn tôi cũng không em sẽ đồng ý , anh  tưởng em sẽ khóc sẽ mắng. Là anh ngu ngốc, không biết trân trọng những ngày tháng đẹp như .

“Nhưng anh thật lòng yêu em, Vãn Kiều, em phải tin…”

Tôi ngắt lời: “Lâm Tuấn Nam, tôi còn nhiều việc phải làm, không có thời gian để tiếp tục nữa. Dù anh tìm tôi để giữ vững quân hàm, hay thực sự có chút hối hận, đối với tôi không quan trọng.

“Quan trọng là, anh đối với tôi, vĩnh viễn là quá khứ rồi.”

Môi Lâm Tuấn Nam mím chặt đến trắng bệch, anh ấy còn muốn mở lời.

Tôi không kiên nhẫn ngắt lời.

“Lâm Tuấn Nam, đến đây thôi, tôi nói thêm nữa sẽ không còn giữ được thể diện nữa.”

Anh ấy đột nhiên hoảng loạn rút điện thoại ra, cho tôi xem một tài khoản Weibo phụ.

“Hứa Vãn Kiều, anh biết em sẽ không tha thứ cho tôi, nhưng anh thề với em, lần đầu tiên tôi và Tống Đình Lan là ý muốn.

“Đây là tài khoản phụ của anh, ghi lại từng chút kỷ niệm của chúng bao năm qua, cho đến sau này ngoại tình, ở trên đó.”

Anh ấy không ngừng lướt, trong lúc rung động có thể thấy trên đó có nhiều bức ảnh anh ấy chụp lén tôi và những câu chữ đầy tình cảm.

Cho đến khi anhấy bận rộn với quân vụ, lo lắng cho việc xây dựng đơn vị.

Tôi quay đầu không nhìn anh ấy nữa, chuẩn bị khởi động xe.

Lâm Tuấn Nam vội vàng ném điện thoại vào xe.

Về đến , tôi tiện tay đặt điện thoại của anh ấy xuống rồi đi tắm.

Lúc đi ra thấy điện thoại Lâm Tuấn Nam sáng, chắc là do cài đặt màn hình luôn bật.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, đưa tay tắt thẳng, rồi ném điện thoại vào thùng rác.

Ngồi xuống trước máy tính để lập kế hoạch chọn địa điểm mở chi nhánh tiệm hoa.

Còn về tôi và Lâm Tuấn Nam.

Chỉ mong sau này, không gặp, không nhớ, không lãng phí thời gian với anh ấy nữa.

– Hết-

☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn beta ~ ☕️

Chào mọi người! Bộ này được mình beta từ phần mềm dịch.

Beta này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và cọng tóc bạc sớm 😂

Nếu bạn thấy đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu bạn thấy mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta thôi chứ chưa làm giàu được từ đâu huhu 😭

📌 Tài khoản donate nè (quý hóa lắm luôn!):

NGUYEN THI XUAN

MB 0977309504

💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ đi tu vì nghèo” 🙏

🔸 Bạn donate 5k – mình cười hí hí cả buổi


🔸 Donate 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ mới


🔸 Donate 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không donate – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!

Thương yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu beta – làm vì đam mê, sống nhờ donate 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương