Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
[FULL] Cẩm Lý Nhà
Tác giả: Sprite Ngọt Quá Rồi!
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Tôi ôm bịch rác, phấn khích chạy về nhà.
Mẹ tôi với ánh mắt khinh bỉ rồi đuổi tôi ra khỏi nhà.
“Đồ xui xẻo, cút đi.”
Nhưng mà, bịch rác có nhiều vàng thế cơ mà.
1
ngày sinh nhật lần thứ ba, tôi ốm nặng, sốt cao 40 độ.
Mẹ dẫn tôi công viên chơi xích đu.
Nhưng xích đu dừng lại, tôi mới phát hiện ra mẹ đã biến mất từ lúc nào.
Tôi lo lắng khóc òa , vì chưa nói được nhiều, bất lực kêu gào: “Mẹ, mẹ đâu rồi?”
mấy chốc, mắt tôi tối sầm lại, rồi hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, tôi phát hiện mình đang nằm giữa rác.
Kỳ lạ thay, tôi cảm thấy người mình dễ chịu hơn nhiều, dường như bệnh đã khỏi.
Tôi chật vật đứng dậy khỏi rác, rồi như ma ám, lục ra một bịch rác.
Tôi hoang quanh, đột cảm thấy phía bên kia rất thuận mắt, liền chạy thẳng về phía đó.
Trên đường có vài người tốt bụng hỏi tôi có lạc không.
Tôi nghiến răng không nói , ôm chặt bịch rác lòng, không chịu buông tay.
hiểu sao, tôi luôn cảm thấy bịch rác này có sức hút kỳ lạ.
chạy bao lâu, cảnh vật mắt tôi ngày càng trở nên quen thuộc.
Tôi đã tìm được đường về nhà.
Tôi phấn khích chạy tầng, gõ cửa nhà mình.
“Mẹ ơi, cửa, con đây.”
Tôi bi bô gọi.
Mẹ cửa, đầu tiên là ngạc , đó lại đầy khinh bỉ.
Tôi hào hứng đưa bịch rác lòng cho mẹ xem.
Nhưng mẹ không nhận, mà như xách con gà con, xách tôi xuống tầng, rồi khinh bỉ nói: “Đồ xui xẻo, cút đi.”
Tôi không hiểu tại sao mẹ lại đối xử với tôi như vậy, vẫn bám đuôi đi theo mẹ.
Mẹ tôi cửa bước nhà, tôi vừa định đi theo thì cửa đã đóng sầm lại.
Tôi đứng ngoài khóc lóc gõ cửa: “Mẹ ơi, con, con đây.”
Nhưng bên không hề có phản hồi.
bao lâu , tôi đột được ai đó bế .
Người bế tôi là tôi.
Tôi tủi thân : “Mẹ nhà, không cho con .”
nghe xong, mặt tối sầm lại, dùng sức gõ cửa.
“Lý Thuý Hồng, cửa”
Mẹ cửa, mặt đầy vẻ khó chịu: “Làm sao?”
ôm lấy tôi, hét : “Chị Phán Phán ra ngoài đường à?”
Mẹ co rúm người lại như tránh một thứ đó đáng sợ: “Nó chính là một đứa xui xẻo, những đứa bé đây tôi thai đều nó hại chết. Tôi đã nhờ thầy pháp làm lễ rồi, có đứa xui xẻo này đi, tôi mới có thể sinh được con .”
“Con , con , con , đầu cô có con thôi à, cô không cần Phán Phán nữa phải không? Cô không cần thì tôi nuôi.”
“Chị nuôi thì nuôi, tôi cần.”
Nói xong, mẹ tôi đóng sầm cửa lại.
thương xót xoa đầu tôi: “Ngoan, từ nay về con cứ gọi mẹ là mẹ.”
Tuy tôi không hiểu đang xảy ra nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi: “Mẹ.”
“Ơi.”
xúc động ôm chặt lấy tôi, khẽ rơi nước mắt.
Kỳ lạ thay, đây tôi thậm chí không thể nói được một câu hoàn chỉnh, mọi người đều coi tôi là đứa ngốc.
Nhưng từ lúc đó trở đi, tôi đột có thể nói một cách trôi chảy.
“Mẹ, đây, đây là thứ con tìm được từ rác.”
Tôi đưa túi rác lòng cho dì, à không, là mẹ tôi.
Mẹ tôi cười, xoa đầu tôi: “Một bịch rác mà coi như bảo bối thế này à, lát nữa mẹ sẽ lấy cho con báu vật gia truyền.”
Nói xong, mẹ tôi định túi rác đi.
Tôi vội vàng bật khóc: “Không được , không được .”
Mẹ tôi bật cười thái độ của tôi: “Được rồi, được rồi, không , không , để mẹ xem con đã được bảo bối về đây.”
Nói rồi, mẹ tôi từ từ túi rác ra.
Tôi háo hức bà ấy.
“Ồ, đây là tất thối của nhà ai vậy? Ơ, cái này…”
Mẹ tôi đột thốt một tiếng.
Tôi không đang xảy ra, thấy túi lấp lánh ánh vàng.
2
này, đã hiểu hơn, tôi mới bịch rác tôi được hôm đó có một xấp vàng.
Mỗi lần nhắc này, mẹ tôi đều sáng cả mắt.
Hôm đó, mẹ tôi đưa tôi và vàng về nhà, bố tôi vui mừng khôn xiết.
Hai người vốn đã rất yêu quý tôi vì giờ họ không có con.
Từ giây phút đó, tôi trở thành con gái ruột của họ.
Nhưng bố tôi lại lo lắng về túi vàng đó.
Dù vàng là do tôi được nhưng chắc chắn là ai đó đã vô tình đánh rơi.
Bố mẹ tôi bàn bạc rất lâu, cuối cùng quyết định trả lại vàng.
Tôi kể lại cho bố mẹ nghe nơi tôi đã được vàng.
Bố tôi theo vàng ngồi bên rác suốt ba ngày, cuối cùng đợi được chủ nhân của vàng đó .
Hoá ra vàng này là của để dành đời truyền lại cho người đó. Vì mẹ của người ấy bệnh nặng, anh cần dùng tới để cứu mẹ.
Kết quả là đi đổ rác, anh đã vô tình ném nhầm vàng rác.
Anh vô cùng cảm kích bố tôi, còn làm một tấm phiếu ghi công và xưởng của bố tôi.
Thậm chí còn liên hệ với các phương tiện truyền thông, đưa tin về việc bố tôi được vàng nhưng không tham lam.
Lúc đó, bố tôi đang cạnh tranh vị trí tổ trưởng, vốn đã rơi thế yếu.
Không ngờ, việc làm tốt của bố tôi nhanh chóng lan truyền khắp nhà máy, thậm chí cả giám đốc .
Vị trí tổ trưởng dễ dàng rơi tay bố tôi.
Ngày bố tôi được thăng chức tổ trưởng, ông ôm tôi, yêu thương thơm tôi suốt nửa tiếng, mẹ tôi can mới cứu được tôi khỏi râu của ông.
Bố tôi cười không ngậm được miệng: “Lý Thuý Hồng kia đúng là không có mắt, lại cho nhà một bảo bối như thế.”
này, mẹ tôi kể rằng, năm tôi ba tuổi, tôi luôn coi là tai ương của gia đình.
Từ tôi chào đời, bố mẹ ruột của tôi chưa bao giờ tỏ ra vui vẻ với tôi.
Bà nội khinh bỉ tôi: “Mong đợi bao lâu, cuối cùng lại sinh ra một đứa lỗ vốn.”