Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
23
Những lời chị ấy vừa khiến tôi lặng thinh.
Vì… từng câu, từng chữ, chị ấy đều hoàn chính xác.
Chiếc đó đúng là do tôi — nhà thực sự — lắp đặt.
Và đúng vậy, không có một.
Bởi vì tôi chính là người thuê đầu tiên của căn nhà .
Tôi là nhà gốc — là “nhất thủ房东”.
Và cũng là một trong ba kẻ đã hại người thuê cũ — cô gái bị cổ đèn chùm.
Còn người thợ điện đã phát hiện ra giấu trong đèn sưởi…
Không khác, chính là Lý Dũng — kẻ vừa bị tôi giết và đem đi chôn trong rừng tối qua.
Lý Dũng biết bí mật của tôi, nên tôi phải diệt khẩu.
Phu nhân nhà định báo cảnh , mang bút ghi âm và vụ ra làm chứng.
Tiếc thay… cảnh sẽ chẳng bao giờ tới.
Và chị ấy… cũng sẽ không sống đến họ đến.
24
Chị ấy vẫn ôm chặt lấy tôi.
Đột nhiên, chị thì thầm bên tai tôi bằng một giọng run rẩy:
“Nó… đến rồi!”
người chị run bần bật. Tôi vội hỏi:
“Cái gì đến rồi cơ?”
“ cổ… đến rồi!”
“ cổ? đâu?”
“Ngay cửa. Chị cảm nhận nó.”
xong, chị ấy lập tức trùm chăn kín đầu, chui hẳn trong.
Lần , tôi là người ôm lấy chị.
“Chị đừng sợ. Để ra xem thử. là tinh cô đơn, đến cũng phải tránh mặt .”
rồi tôi bước ra cửa, nhìn qua mắt mèo ra hành lang.
Trước cửa… không có .
Ngay ấy — điện thoại tôi vang lên, nhận một mới.
25
vừa đến khiến thân tôi nổi da gà.
【Trong vali ngột ngạt quá, rừng nhỏ lạnh buốt, sao nỡ chôn anh trong đất như vậy?】
Người gửi: Lý Dũng — người tôi đã giết và chôn rừng đêm qua.
Chẳng lẽ… Lý Dũng chưa chết?
“… thấy cổ rồi à?”
Người phụ giường bỗng vén chăn, ló đầu ra hỏi tôi.
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Không đâu, chắc là chị mệt quá nên hoang tưởng thôi. có ít thuốc an thần trong bếp, để lấy chị.”
rồi, tôi quay bếp lấy thuốc.
Nhìn chị ấy uống xong, tôi giả vờ muốn đi vệ sinh, rồi lập tức chui nhà tắm.
Tôi khóa chặt cửa, vội vàng lại số điện thoại kia: 【Mày là ?】
vài giây sau, đối phương trả lời: 【… tất nhiên là Lý Dũng.】
Tôi tiếp tục hỏi: 【Mày vẫn chưa chết?】
Hắn lại về: 【 dù có thành , cũng không tha mày. Mày giả gái hại thê thảm thế !】
【Là do mày ngu! Đàn ông đàn bà mà cũng không phân biệt !】 — tôi gõ lại.
Một lát sau, đối phương tiếp:
【Trong bút ghi âm có bằng chứng mày giết người. Mày đừng mong sống yên. Cùng lắm kéo mày chết chung.】
Đọc đến đây, tôi nổi cơn thịnh nộ: 【Đừng có giở trò nữa! không mày là Lý Dũng! Mày rốt cuộc là ?】
Đối phương lại: 【 đang cửa nhà mày. Mở cửa ra xem đi, là biết ngay.】
Vừa đọc xong, cửa liền vang lên bốn tiếng gõ rất khẽ.
Tôi lập tức lao ra khỏi nhà tắm, tiến đến gần cửa.
Nhìn qua mắt mèo…
thân tôi đông cứng lại.
hành lang… lơ lửng một thi .
Xác người lửng lơ giữa không trung, chân không chạm đất, đầu cúi gục, đung đưa trước cửa nhà tôi.
Tôi nhìn rõ khuôn mặt của cái xác ấy — chính là Lý Dũng!
26
Tôi hoảng sợ lùi lại liên tục.
Không nào! Điều không nào xảy ra !
Nhưng ngay ấy, tôi bỗng nhận ra một điều khác lạ.
Người phụ giường… biến mất rồi.
còn lại một tờ giấy nhỏ đặt đầu giường.
Tôi vội vã nhặt lên xem.
Đó là một trang giấy bị xé ra từ cuốn nhật ký.
Dòng đầu tiên viết: Ngày 17 tháng 5 – Thời tiết: nắng.
Tôi nhớ rõ ngày đó — là hôm vợ chồng người phụ ấy dọn đến căn nhà .
Là chính tôi giúp họ chuyển hành lý, tôi là nhà của họ.
Nhưng những gì viết tiếp theo giấy khiến tôi rợn tóc gáy:
【Sau khi phát hiện nhà lắp trong phòng tôi, tôi không báo cảnh .
Tôi cải trang thành , chuyển đây sống, đúng có lợi dụng ông ta để giết hai người.
Chuyện tôi giả , chưa từng với .
Tôi có gương mặt thanh tú, thân hình gầy gò.
Nhờ chất giọng linh hoạt và biết hóa trang ăn mặc phù hợp,
Tôi có vai hai nhân vật cùng .
là — tôi là cô gái yếu đuối đáng .
Còn khi là nam — tôi chính là gã đàn ông râu quai nón tên Đặng .】
thân tôi như bị đông cứng.
Vậy nghĩa là…
Không hề có vợ chồng nào .
có một người duy nhất — chính là người thuê trọ , cũng chính là “phu nhân nhà”, cũng chính là “ông chồng râu quai nón” Đặng .
Và kẻ đó… hiện tại đang cùng trong nhà với tôi!
27
Đọc xong dòng nhật ký, tôi hoàn tê liệt.
Hóa ra… từ đầu người sống tầng đã biết tôi lắp trong nhà.
Càng kinh khủng hơn — Đặng và Lưu Mẫn…là cùng một người!!!
Bảo sao Đặng luôn nhà ban ngày, đi làm ban đêm.
Còn Lưu Mẫn thì ngược lại — xuất hiện ban đêm, sáng ra là biến mất.