Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
“Đi làm không tốn tiền đi ? Ở nhà không trả tiền nước điện? Bệnh không mua thuốc? Quần áo toàn nhặt rách mặc hả?”
“Mày rốt cuộc có học xong chương trình giáo dục bắt buộc 9 năm không đấy? Não úng nước hay họng nghẹn đờm? Nếu thật sự óc có vấn đề thì mau đi làm giấy chứng nhận khuyết tật, đừng ra ngoài làm trò cười nữa!”
Em trai tôi mắng cho á khẩu, mặt đỏ lựng như gan heo.
Lúc này, ba tôi bỗng cất lời:
“Nhà cũng chỉ là gia đình bình thường, có tiêu xài gì nhiều đâu?”
“Không ăn hàng, không đặt ngoài, đi chợ còn canh giờ sớm mua rẻ nhất… thì tốn được bao nhiêu?”
“Nghe bạn trai cũ của mày gần đây đổi xe nhỉ?”
Tôi bật cười lạnh. Ý tứ câu của ba tôi rõ mồn —
Chẳng qua là muốn mọi tin rằng tôi vì ham chồng đem tiền nhà đi trai.
Có chống lưng, em trai tôi càng được nước làm tới:
“Tống Tri Vi, hôm nay mày không rõ số tiền đi đâu, thì coi như từ nay đoạn tuyệt! Cút khỏi nhà ngay cho tao!”
Tôi gạt phắt ra, từ túi ra bản sao kê ngân hàng chuẩn từ trước:
“Được thôi! Muốn đoạn tuyệt đúng không? Vậy thì hôm nay tính nợ cho rõ!”
Ngay lúc , cửa phòng đột nhiên bật mở.
Mẹ tôi run rẩy vịn tường đi ra, vừa giơ định tát em trai:
“ súc sinh! Mày ăn với chị mày kiểu gì vậy hả?!”
“Từ nhỏ mẹ dạy mày thế ? biết tôn trọng chị! Chị mày là thế mày không rõ sao? Từ bé học giỏi ngoan ngoãn, sống giản dị tiết kiệm, có loại tiêu xài hoang phí đâu?”
Mẹ nắm chặt tôi, nước mắt rơi lã chã:
“Con à, giờ con cũng tuổi chồng rồi, đều tại mẹ bệnh tật nên làm lỡ việc của con…”
“Con yên tâm, chỉ cần mẹ còn sống, dù có bán mạng cũng sẽ dành dụm đủ cho con, con được gả đi đàng hoàng, rực rỡ!”
Dáng vẻ hiền từ này tôi quá quen thuộc —
Chính là cái cách bà ôm vai tôi, không ngừng “ nhà thương con nhất” khi xưa.
Chính là lúc bà đỏ hoe mắt thề rằng “dù nhà có thắt lưng buộc bụng cũng dành đủ tiền cho con.”
Ngay từ khi tôi vào đại học, mẹ :
“Từ giờ trở đi, nhà con cho thật sung sướng.”
Bà đặc biệt mở tài khoản , ép tôi cầm :
“Tiền ở nhà thì dễ tiêu mất, đưa con giữ yên tâm.”
“Có được nền tảng này, con mẹ nhất định sẽ tìm được tốt gả.”
Họ toàn những lời hoa mỹ — là “ con có lợi thế trên thị trường hôn nhân”, là “có thì ngẩng cao nhà chồng”.
Lúc tôi còn quá ngây thơ, chưa hiểu lòng hiểm ác, thật sự những lời “yêu thương đùm bọc” làm xúc động rơi nước mắt.
Tôi ngu ngốc gật đồng ý ngay.
Dù sao ngày thường, ba mẹ đối xử với tôi quả thật rất tốt —
ăn bưởi cũng bóc sẵn đút tận miệng, việc nhà thì chẳng bao giờ bắt tôi đụng .
Ở nhà, tôi chẳng khác cô tiểu thư mười ngón không dính nước lã.
Ai ngờ được, sau sự nuông chiều là âm mưu được tính toán kỹ càng?
Tôi giật , giọng lạnh như băng:
“Đúng là tôi không có tiền. Không tin thì cứ báo công an đi.”
Tôi hất đám họ hàng đang la hét om sòm, quay lưng bỏ chạy khỏi nhà.
Giữa đêm khuya văn phòng, tôi nhìn màn hình máy tính, đột nhiên hiểu ra điều —
hay không, thứ khiến phụ nữ có thể ngẩng sống,
luôn luôn là số tiền thực sự tài khoản ngân hàng của chính .
Nhưng tôi chẳng thể ngờ, em trai mò công ty gây chuyện.
hùng hổ xông vào văn phòng, đập xấp ảnh vào mặt tôi —
Là ảnh bạn trai cũ tôi, Chu Tự Bạch, đang nhận xe ở showroom 4S.
gào lên như điên, nước bọt bắn tung tóe:
“ chỉ là thằng làm công ăn lương lương tháng mấy nghìn, làm gì có khả năng mua nổi con Porsche hơn hai trăm vạn?”
“Không chị giấu nhà đem tiền đi trai thì có mơ cũng đừng mong chạm vào vô lăng xe sang!”
Tiếng hét của khiến văn phòng rúng động.
Đồng nghiệp lập tức ùa tới xem, miệng thì thầm bàn tán:
“Chậc chậc, bình thường làm ra vẻ thanh cao, ai ngờ cũng là loại não chỉ nghĩ yêu đương! tiền mồ hôi nước mắt của nhà mẹ đẻ đi bạn trai cũ, óc đúng là có vấn đề rồi!”
“Ra vẻ sang chảnh, hóa ra là đi đắp tiền trai! Bố mẹ lớn bao nhiêu năm, kết quả ra đứa phá của!”
“Nếu con tôi làm vậy, tôi đánh gãy chân luôn! tiền bố mẹ chắt chiu mua xe cho thằng bồ cũ, không sợ trời đánh à!”