Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

“Đậu xe! Tấp vào kiểm tra!”

Tiếng còi cảnh sát chói tai đột lên, khi đó tôi đang co ro trong bóng tối của cốp xe, lưng bị mặt trời hun .

Mồ hôi cổ chảy xuống, thấm ướt cổ áo T-shirt.

Mùi xăng lẫn mùi da thuộc hôi hắc, xộc vào khiến tôi choáng váng buồn nôn.

———————

về đêm hôm ấy ba năm trước bất chợt ập đến.

Hôm đó tôi nép sau cánh cửa phòng ngủ, nghe thấy tiếng mẹ nức nghẹn ngào:

“Anh con bà đó rốt cuộc lén lút nhau từ bao giờ…”

Tiếp đó là giọng cha tôi đầy khó chịu:

“Đừng lắm lời! Ly hôn!”

“Con mới sáu tuổi…”

Mẹ sợ tôi nghe thấy, giọng hạ xuống thật nhỏ.

“Con để tôi nuôi, còn Hiền Phi là người phụ tốt, có thể chăm sóc thằng bé…”

Sau này, ở tòa, cha tôi giành quyền nuôi dưỡng, tôi ông ta về nhà mới…ở đó còn có một đứa em vừa mới sinh.

———————

Chiếc xe đột phanh gấp, đầu tôi “cộp” một tiếng đập vào xe của em .

Trước mắt toàn là những tia lấp loáng, nhưng tôi cắn môi không ra tiếng.

Suốt quãng đường này tôi đã va đập không biết bao nhiêu lần, trán sưng u một cục lớn từ lâu.

“Xin chào, vui lòng xuất trình giấy phép lái xe.”

Giọng cảnh sát lên từ bên ngoài vỏ xe, nghe nghèn nghẹn.

Tôi nghe thấy cha ruột mình bực bội tặc lưỡi:

“Có chuyện gì vậy, cảnh sát? Chúng tôi đang vội.”

“Có người tố cáo rằng trong cốp xe các anh có giấu một đứa trẻ.”

Tiếng cười trong xe lập tức tắt ngấm.

Mẹ kế tôi réo lên the thé:

“Nói linh tinh gì thế! Ai mà thất đức đi vu khống vậy?”

Nắp cốp bất ngờ bị bật mở, nắng chói chang tràn vào.

Tôi phản xạ đưa tay che mắt, nghe thấy tiếng cảnh sát hít mạnh một hơi:

“Trời ơi! Quả thật có một đứa trẻ!”

Không khí tươi mới tràn vào phổi, tôi ho sặc sụa, tay chân mềm nhũn bò ra ngoài.

Chú cảnh sát lập tức bế tôi lên, bàn tay ông run run:

“Cháu ở trong đó bao lâu rồi?”

“Từ …”…cổ họng tôi khô như bốc khói, “Ở trạm dừng… sau khi đổ nước…”

mặt chú cảnh sát tối sầm lại.

Mẹ kế lập tức chen đến, mùi nước hoa nồng nặc khiến tôi buồn nôn:

“Con yêu, sao con lại chui vào cốp xe? Nguy hiểm lắm biết không!

khăng khăng đòi chui vào nằm chơi đấy.”

Cha tôi đút tay vào túi bước lại, trên mặt nụ cười khó chịu:

“Con mà, thích chui rúc chỗ này chỗ kia. Phải không, con?”

Ông nheo mắt tôi, mắt ẩn chứa cảnh cáo.

Ngón tay tôi vô thức bấu vào đường may quần, mồ hôi trên lưng chưa kịp khô lại bị mồ hôi lạnh thấm ướt lần nữa.

“Anh gọi cái này là chơi à?”

Giọng cảnh sát bỗng cao vút:

“Nhiệt độ trong cốp xe vượt quá năm mươi độ, thiếu oxy sẽ gây tổn thương não, các người đây là mưu sát!”

“Ôi chao, cảnh sát nói gì vậy,” mẹ kế ôm ngực, mắt hoe tức khắc, “Chúng tôi làm cha mẹ sao lại hại chính con mình? Rõ ràng là nó …”

“Cháu có máy ghi .”

Tôi đột nhiên lên tiếng.

Tất cả đều sững lại.

mặt cha tôi lập tức đông cứng, đôi môi tô son của mẹ kế há hốc, trông chẳng khác nào một con hề lố bịch.

Chú cảnh sát xổm xuống, thẳng vào tôi:

“Cháu nói máy ghi gì cơ?”

Tôi chỉ vào góc cốp xe.

Ở đó có một vật màu đen…thứ tôi đã mua bằng tiền tiêu vặt tuần trước.

Cảnh sát đeo găng, lấy ra bấm nút .

“Ra ngoài chơi mà còn phải kè kè cái của nợ này,” giọng the thé của mẹ kế lên, “ c.h.ế.t nó cho rồi!”

“Nhỏ tiếng thôi!” đây là giọng cha tôi, “Camera hành trình đang ghi…”

Đoạn ghi đột dừng, nhưng đã đủ.

mặt cảnh sát trở nên đáng sợ, tay ông đặt lên khẩu s.ú.n.g bên hông.

Tôi cúi đầu, thấy đôi giày da của cha đang khẽ run.

Mẹ kế bỗng hét lên lao về phía tôi:

“Thằng ranh, mày dám…”

“Đủ rồi!”

Cảnh sát lập tức chặn bà ta lại.

2.

đèn sợi đốt trong đồn cảnh sát chói đến nhức mắt.

Tôi trên chiếc ghế nhựa cứng ngắc, trong tay ôm ly sữa mà cô cảnh sát đưa, nó lắc lư thành từng vòng tròn trong cốc.

“Nhóc, mẹ cháu sắp đến rồi.”

cảnh sát xổm xuống giúp tôi lau đi lớp bụi trên mặt, “Đừng sợ, bây giờ an toàn rồi.”

Tôi gật đầu, vết nứt ở môi bỏng .

Thực ra tôi không sợ, từ khoảnh khắc cứu ra khỏi cốp xe, tôi đã biết trận chiến này mới chỉ bắt đầu.

Cánh cửa kính bị mạnh, mẹ tôi mang giày cao gót lao vào.

Tóc bà rối bù, mắt hoe, áo vest chưa kịp cài nút.

Tôi chưa bao giờ thấy mẹ như thế…trong ký của tôi, bà luôn là luật sư thanh lịch, chuẩn mực.

“Con yêu!”

Bà ôm chặt lấy tôi, đến mức xương sườn tôi đau nhói.

Mùi nước hoa của bà át đi mùi xăng trên người tôi, những giọt nước mắt ấm rơi xuống gáy tôi, “Xin lỗi, mẹ đến muộn…”

Cảnh sát trao cho bà máy ghi .

Nghe xong, bà ôm chặt tôi hơn, cả người run rẩy, “Con yêu… mẹ không cố ý… mẹ không ngờ người ông đó lại độc ác đến vậy…”

Những giọt nước mắt to rơi xuống vai tôi.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc của mẹ, tôi không kìm nổi nữa, òa khóc nức .

Bao năm nay, họ ngăn cản mẹ gặp tôi, thậm chí không cho gọi điện.

Hễ tôi phản kháng, họ lại phạt…phạt không cho ăn, phạt đứng ngoài ban công suốt đêm đông giá buốt.

Tôi kể hết những ấm bao năm qua cho mẹ nghe.

Bà chậm rãi lau khô nước mắt, lấy điện từ túi ra, “Hai đứa súc sinh đó! Mẹ sẽ kiện chúng vì tội ngược đãi trẻ em, bây giờ, lập tức.”

hôm sau, khi tôi mẹ ăn , trên TV đang tin tức về chúng tôi.

Trong màn hình, cha tôi mặc vest chỉnh tề, ung dung trả lời phỏng vấn:

“Trẻ con nghịch ngợm, chui vào cốp xe chơi, làm cha mẹ chúng tôi cũng bất đắc dĩ…”

Mẹ khẽ cười lạnh, quệt mạnh mứt lên lát bánh mì nướng.

Điện bà bỗng rung liên hồi.

“Con xem cái này đi.”

điện sang cho tôi.

Trên Weibo, chủ đề #Cậu Bé Trong Cốp Xe – Mẹ Kế Tiểu Tam Lên Ngôi đã bùng nổ.

Có cư dân mạng đào lại Weibo năm xưa của mẹ kế, đăng ảnh thân mật cha tôi khi cha mẹ tôi vẫn chưa ly hôn.

Kinh khủng nhất là lời tố cáo từ một người xưng là đồng nghiệp cũ của mẹ kế:

“Cô ta hồi ở công ty chuyên dụ dỗ ông có vợ, cả khi vợ người ta đang mang thai cũng không buông, còn khoe khoang sẽ ép chính thất ra đi tay trắng.”

Ngón tay mẹ lướt nhanh trên màn hình máy tính bảng, từng bằng chứng xếp gọn trong một tập tài liệu.

Khóe môi bà nhếch lên đầy lạnh lẽo:

“Ba năm trước chúng làm gì mẹ, bây giờ mẹ sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.”

1.

“Đậu xe! Tấp vào kiểm tra!”

Tiếng còi cảnh sát chói tai đột lên, khi đó tôi đang co ro trong bóng tối của cốp xe, lưng bị mặt trời hun .
Mồ hôi cổ chảy xuống, thấm ướt cổ áo T-shirt.
Mùi xăng lẫn mùi da thuộc hôi hắc, xộc vào khiến tôi choáng váng buồn nôn.

———————

về đêm hôm ấy ba năm trước bất chợt ập đến.
Hôm đó tôi nép sau cánh cửa phòng ngủ, nghe thấy tiếng mẹ nức nghẹn ngào:
“Anh con bà đó rốt cuộc lén lút nhau từ bao giờ…”
Tiếp đó là giọng cha tôi đầy khó chịu:
“Đừng lắm lời! Ly hôn!”
“Con mới sáu tuổi…”
Mẹ sợ tôi nghe thấy, giọng hạ xuống thật nhỏ.
“Con để tôi nuôi, còn Hiền Phi là người phụ tốt, có thể chăm sóc thằng bé…”

Sau này, ở tòa, cha tôi giành quyền nuôi dưỡng, tôi ông ta về nhà mới…ở đó còn có một đứa em vừa mới sinh.

———————

Chiếc xe đột phanh gấp, đầu tôi “cộp” một tiếng đập vào xe của em .
Trước mắt toàn là những tia lấp loáng, nhưng tôi cắn môi không ra tiếng.
Suốt quãng đường này tôi đã va đập không biết bao nhiêu lần, trán sưng u một cục lớn từ lâu.

“Xin chào, vui lòng xuất trình giấy phép lái xe.”
Giọng cảnh sát lên từ bên ngoài vỏ xe, nghe nghèn nghẹn.
Tôi nghe thấy cha ruột mình bực bội tặc lưỡi:
“Có chuyện gì vậy, cảnh sát? Chúng tôi đang vội.”
“Có người tố cáo rằng trong cốp xe các anh có giấu một đứa trẻ.”

Tiếng cười trong xe lập tức tắt ngấm.
Mẹ kế tôi réo lên the thé:
“Nói linh tinh gì thế! Ai mà thất đức đi vu khống vậy?”

Nắp cốp bất ngờ bị bật mở, nắng chói chang tràn vào.
Tôi phản xạ đưa tay che mắt, nghe thấy tiếng cảnh sát hít mạnh một hơi:
“Trời ơi! Quả thật có một đứa trẻ!”

Không khí tươi mới tràn vào phổi, tôi ho sặc sụa, tay chân mềm nhũn bò ra ngoài.
Chú cảnh sát lập tức bế tôi lên, bàn tay ông run run:
“Cháu ở trong đó bao lâu rồi?”
“Từ …”…cổ họng tôi khô như bốc khói, “Ở trạm dừng… sau khi đổ nước…”

mặt chú cảnh sát tối sầm lại.
Mẹ kế lập tức chen đến, mùi nước hoa nồng nặc khiến tôi buồn nôn:
“Con yêu, sao con lại chui vào cốp xe? Nguy hiểm lắm biết không!
khăng khăng đòi chui vào nằm chơi đấy.”

Cha tôi đút tay vào túi bước lại, trên mặt nụ cười khó chịu:
“Con mà, thích chui rúc chỗ này chỗ kia. Phải không, con?”
Ông nheo mắt tôi, mắt ẩn chứa cảnh cáo.

Ngón tay tôi vô thức bấu vào đường may quần, mồ hôi trên lưng chưa kịp khô lại bị mồ hôi lạnh thấm ướt lần nữa.

“Anh gọi cái này là chơi à?”
Giọng cảnh sát bỗng cao vút:
“Nhiệt độ trong cốp xe vượt quá năm mươi độ, thiếu oxy sẽ gây tổn thương não, các người đây là mưu sát!”

“Ôi chao, cảnh sát nói gì vậy,” mẹ kế ôm ngực, mắt hoe tức khắc, “Chúng tôi làm cha mẹ sao lại hại chính con mình? Rõ ràng là nó …”

“Cháu có máy ghi .”
Tôi đột nhiên lên tiếng.

Tất cả đều sững lại.
mặt cha tôi lập tức đông cứng, đôi môi tô son của mẹ kế há hốc, trông chẳng khác nào một con hề lố bịch.

Chú cảnh sát xổm xuống, thẳng vào tôi:
“Cháu nói máy ghi gì cơ?”
Tôi chỉ vào góc cốp xe.
Ở đó có một vật màu đen…thứ tôi đã mua bằng tiền tiêu vặt tuần trước.

Cảnh sát đeo găng, lấy ra bấm nút .
“Ra ngoài chơi mà còn phải kè kè cái của nợ này,” giọng the thé của mẹ kế lên, “ c.h.ế.t nó cho rồi!”
“Nhỏ tiếng thôi!” đây là giọng cha tôi, “Camera hành trình đang ghi…”

Đoạn ghi đột dừng, nhưng đã đủ.
mặt cảnh sát trở nên đáng sợ, tay ông đặt lên khẩu s.ú.n.g bên hông.
Tôi cúi đầu, thấy đôi giày da của cha đang khẽ run.

Mẹ kế bỗng hét lên lao về phía tôi:
“Thằng ranh, mày dám…”

“Đủ rồi!”
Cảnh sát lập tức chặn bà ta lại.

2.

đèn sợi đốt trong đồn cảnh sát chói đến nhức mắt.
Tôi trên chiếc ghế nhựa cứng ngắc, trong tay ôm ly sữa mà cô cảnh sát đưa, nó lắc lư thành từng vòng tròn trong cốc.

“Nhóc, mẹ cháu sắp đến rồi.”
cảnh sát xổm xuống giúp tôi lau đi lớp bụi trên mặt, “Đừng sợ, bây giờ an toàn rồi.”

Tôi gật đầu, vết nứt ở môi bỏng .
Thực ra tôi không sợ, từ khoảnh khắc cứu ra khỏi cốp xe, tôi đã biết trận chiến này mới chỉ bắt đầu.

Cánh cửa kính bị mạnh, mẹ tôi mang giày cao gót lao vào.
Tóc bà rối bù, mắt hoe, áo vest chưa kịp cài nút.
Tôi chưa bao giờ thấy mẹ như thế…trong ký của tôi, bà luôn là luật sư thanh lịch, chuẩn mực.

“Con yêu!”
Bà ôm chặt lấy tôi, đến mức xương sườn tôi đau nhói.
Mùi nước hoa của bà át đi mùi xăng trên người tôi, những giọt nước mắt ấm rơi xuống gáy tôi, “Xin lỗi, mẹ đến muộn…”

Cảnh sát trao cho bà máy ghi .
Nghe xong, bà ôm chặt tôi hơn, cả người run rẩy, “Con yêu… mẹ không cố ý… mẹ không ngờ người ông đó lại độc ác đến vậy…”

Những giọt nước mắt to rơi xuống vai tôi.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc của mẹ, tôi không kìm nổi nữa, òa khóc nức .

Bao năm nay, họ ngăn cản mẹ gặp tôi, thậm chí không cho gọi điện.
Hễ tôi phản kháng, họ lại phạt…phạt không cho ăn, phạt đứng ngoài ban công suốt đêm đông giá buốt.

Tôi kể hết những ấm bao năm qua cho mẹ nghe.
Bà chậm rãi lau khô nước mắt, lấy điện từ túi ra, “Hai đứa súc sinh đó! Mẹ sẽ kiện chúng vì tội ngược đãi trẻ em, bây giờ, lập tức.”

hôm sau, khi tôi mẹ ăn , trên TV đang tin tức về chúng tôi.
Trong màn hình, cha tôi mặc vest chỉnh tề, ung dung trả lời phỏng vấn:
“Trẻ con nghịch ngợm, chui vào cốp xe chơi, làm cha mẹ chúng tôi cũng bất đắc dĩ…”

Mẹ khẽ cười lạnh, quệt mạnh mứt lên lát bánh mì nướng.
Điện bà bỗng rung liên hồi.

“Con xem cái này đi.”
điện sang cho tôi.

Trên Weibo, chủ đề #Cậu Bé Trong Cốp Xe – Mẹ Kế Tiểu Tam Lên Ngôi đã bùng nổ.
Có cư dân mạng đào lại Weibo năm xưa của mẹ kế, đăng ảnh thân mật cha tôi khi cha mẹ tôi vẫn chưa ly hôn.

Kinh khủng nhất là lời tố cáo từ một người xưng là đồng nghiệp cũ của mẹ kế:
“Cô ta hồi ở công ty chuyên dụ dỗ ông có vợ, cả khi vợ người ta đang mang thai cũng không buông, còn khoe khoang sẽ ép chính thất ra đi tay trắng.”

Ngón tay mẹ lướt nhanh trên màn hình máy tính bảng, từng bằng chứng xếp gọn trong một tập tài liệu.
Khóe môi bà nhếch lên đầy lạnh lẽo:
“Ba năm trước chúng làm gì mẹ, bây giờ mẹ sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương