Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

10

Ta mải mê suy nghĩ đến ngẩn ngơ, Hoàn toàn không để rằng Tạ Hành chẳng biết từ khi nào đã đến ngồi bên mép giường.

Hơi nóng từ thân thể chàng thấm lớp y phục, lan khắp người ta, khiến ta rùng mình một trận.

“Ngươi… ngươi đã nói gì với Đỗ Bình?”

Ta cụp mắt xuống, chủ động phá vỡ bầu không khí ngượng ngập.

“Sao hắn lại thôi không ngăn cản di nương nữa?”

Tạ Hành tháo chiếc mũ ô sa trên đầu xuống, đáp lời nhàn nhạt:

“Hắn sợ quan, chỉ cần dọa một chút là chẳng dám cử động.”

Nến hỉ long phượng lách tách nổ, tiếng nổ hòa cùng nói trầm của chàng,

Khiến ta ngẩn ngơ trong chốc lát.

Bấy nay, ta luôn cho rằng Tạ Hành giống như tú tài Lý ở xóm bên.

Cứng nhắc, nghiêm túc, suốt ngày miệng đầy chữ nghĩa cổ văn.

Khi thê tử bị lưu manh trêu ghẹo, cũng chỉ biết khuyên nàng nhẫn nhịn chịu đựng,

Chẳng bằng tên đồ tể thịt ngoài thành, có kẻ dám nói thê tử hắn là gà mái không biết đẻ, hắn liền cầm dao xông đến tận cửa.

Ta thất thần trong chốc lát.

Lần đầu tiên cảm thấy vị đại nhân tiếng tăm lẫy lừng nơi kinh thành này… hoàn toàn chẳng giống người ta từng tưởng tượng.

Dưới ánh đèn mờ vàng, đôi tay chàng chậm rãi tháo từng lớp y phục,

Ánh mắt chàng lúc này không còn là lẽo cứng rắn, mà thoáng vài phần chiếm hữu, lẫn trong đó là sự mờ ám không thể nói thành lời.

Ta nuốt khan một ngụm, tay vô thức siết lấy cổ áo.

Tạ Hành cúi đầu, đáy mắt dâng lên làn sóng không tên:

“Đừng sợ ta.”

Chàng nhàng gỡ từng ngón tay ta đang nắm chặt.

Rồi nâng tay cởi bỏ lớp áo ngoài đang khoác trên người ta.

Tiếp đó là trung y.

Từng lớp mỏng manh được rút khỏi thân thể.

Làn da chạm phải lớp vải lụa mát khiến toàn thân ta .

Tạ Hành nghiêng người phủ xuống.

tay thon dài hữu lực kéo rèm lụa che đi căn ngập trong nước mắt thầm lặng như hoa lê rơi.

11

Sáng hôm sau.

Ta gắng gượng thân thể đau nhức đứng dậy, hầu hạ Tạ Hành mặc y phục.

Chàng nhìn ta, khóe mắt mang theo trêu chọc khiến ta đỏ bừng mặt mũi.

Ánh mắt ấy khiến tim ta đập rộn ràng.

Nhớ lại lời căn dặn của di nương, ta vội vàng nói lời hứa hẹn:

“Đa tạ chàng đã giúp ta đưa di nương về đây. Chàng cứ yên tâm, sau này ta nhất định sẽ học quy củ cho đàng hoàng, không để chàng mất mặt.”

Ta nghiêm túc nhớ lại những lời Thẩm phu nhân từng nói khi ta mới hồi phủ:

“Đã là người của phủ Thẩm, từng cử chỉ lời nói đều đại diện cho danh dự của nữ tử Thẩm gia. Mau chóng học lấy quy củ, chớ để thiên hạ nói ta dạy không khéo.”

Giữa mùa đông giá rét, ta chép từng trang Nữ Giới,Những lễ nghi kia quả thật khó học vô cùng.

Bên cạnh có bà vú Trương canh chừng, cơm chẳng cho ăn, nước chẳng cho uống,

Hễ lười biếng là roi vút xuống như mưa.

Sau cùng, ta nhịn không nữa, đoạt lấy roi mà đánh trả từng nhát.

Nha hoàn trông cửa chạy đi mật báo.

Đón ta là gương mặt đầy đau lòng và thất vọng của Thẩm phụ.

“Ta sao lại ra đứa nghiệt chủng như ngươi! Ngay quy củ cũng không học , ngươi định vứt bỏ hết thể diện của phủ Thẩm này mới cam tâm sao?”

Ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng kia khiến ta cứng đờ.

Ta luống cuống ném roi xuống đất.

Có lẽ ông nói đúng…Ta đến quy củ cũng chẳng học , quả thực chỉ khiến người ta khinh thường.

Nhưng —Ta không muốn để Tạ Hành xem thường ta.

Một cách… khó hiểu.

Ta thầm nghĩ trong lòng,Không biết về sau có cần phải ngủ ngoài giường Tạ Hành không nữa.

Di nương từng nói ta ngủ không được yên ổn,Chỉ mong đừng lăn khỏi giường mà ngã xuống.

Tạ Hành đột nhiên nắm lấy tay ta.

Ta giật mình, tay đang việc cũng ngừng lại, nghi hoặc nhìn sang chàng.

Lúc này, nét nơi mặt chàng đã thu lại hết, thần có phần khó đoán.

“Ngươi những việc này… cũng là vì học quy củ ư?”

Ta lặng lẽ rút tay về.

Dù có kém nhạy bén đến đâu, ta cũng nhận ra tâm Tạ Hành lúc này không vui.

Thế nhưng, vì sao không vui… ta thực chẳng .

Đành cắn răng mở lời:“Chàng… có gì không ổn sao?”

Tạ Hành chỉnh lại tay áo có chút nhàu nát, đáp khẽ:“Không có gì.”

Thế nhưng, mặt chàng ràng viết đầy hai chữ: “không vui.”

12

Sau khi nghe ta kể lại, di nương phì :

“Nói ngốc, lại chẳng tin.”

“Hắn là vì tỏ ra thờ ơ, nên mới ghen đấy.”

“Phu thê thì sao lại đem quy củ mà đối đãi nhau, phải để tâm một chút.”

Ta mơ mơ màng màng bị di nương đuổi ra khỏi ,

Trong đầu chỉ quanh quẩn mấy chữ: hắn ghen rồi.

Tạ Hành… người nghiêm túc như thế mà cũng biết ghen ư?

Ta có hơi khó tin.

Tay bưng bát canh lê chưng đặc biệt nấu cho chàng, hương ngọt thanh thoang thoảng bay lên.

Ta tín nghi đi tới .

Tạ Hành ngồi thẳng lưng trước án , ngón tay thon dài cầm bút lông, đang chuyên chú phê duyệt công văn.

Ánh mắt chàng nhàn nhạt lướt ta, đôi mày khẽ giãn ra một chút:

“Có việc gì?”

Ta đẩy bát canh lên phía trước:

“Tiết trời hanh khô, chàng uống chút canh lê cho mát họng.”

Một mảng trắng ngà bật trên giản dị, có phần không hợp với cảnh vật xung quanh.

Tạ Hành nhìn chăm chú một lúc .

Chàng nhướng mày, mang theo vị sâu xa:

“Lại là quy củ nào ngươi học được vậy?”

Ta ngượng ngùng mím môi,Bắt chước điệu của di nương, nói có phần lấy lòng:

“Không phải vì quy củ… là ta cố riêng cho chàng, giải nhiệt nhuận phế.”

Ta len lén quan sát Tạ Hành.

Di nương nói, nếu Tạ Hành có lòng với ta, hẳn sẽ mừng rỡ như điên.

Thế nhưng ta nhìn mãi, nhìn đến mấy lần, chàng vẫn chẳng hề nhúc nhích.

Vững như núi, chẳng khác nào tảng đá lớn không chút gợn sóng.

Ta bắt đầu cuống,Mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc đều nuốt ngược vào.

Không biết từ khi nào, Tạ Hành ngẩng đầu lên,Thân mình ngả lên ghế gỗ tử đàn, dáng vẻ lười nhác lại mang vài phần bất cần:

“Sao? Còn việc gì sao?”

Ta lắp bắp mở miệng:

“Không… không có gì.”

Nói xong xoay người rời đi, vô cùng chật vật.

13

Di nương nói chẳng đúng chút nào.

Tạ Hành không những chẳng mừng rỡ,Đến một ngụm canh cũng chẳng buồn nếm thử.

ràng là chẳng có chút yêu thích nào với ta .

E là tính hắn thất thường, khó lường.

Một hơi uất nghẹn chặn nơi ngực mãi không tiêu tan, kéo dài đến tận lúc đêm về.

Ta chẳng nghĩ ngợi gì, chui luôn vào trong giường,Chăn bông mềm mại sạch sẽ ôm lấy thân, thật ấm áp dễ chịu.

Tạ Hành không nói lời nào.

Chàng chỉ khẽ nhướng mày,Thuận tay thổi tắt đèn nến trong .

Căn lập tức chìm vào yên tĩnh.

Ta khẽ xoay người, lặng lẽ nhìn về phía chàng…Dưới ánh quang bàng bạc, ta nhìn gương mặt say ngủ yên tĩnh của Tạ Hành.

Chàng… thật sự đã ngủ rồi sao?

Ta có chút tín nghi.

Đầu ngón tay khẽ khàng, giả vờ vô chạm vào cánh tay chàng.

Hơi thở chậm rãi, đều đặn, chẳng hề dao động.

Thật sự là ngủ rồi.

Ta lăn trở lại mãi mà chưa vào giấc, vậy mà chàng lại dễ dàng say giấc đến thế.

Nghĩ càng nhiều, lòng càng nghẹn ngào.

Không nhịn được, ta nhàng vặn cánh tay chàng một để trút giận.

Tiếng trầm vang lên trong căn tĩnh lặng, nghe thật chói tai.

Ta giật mình ngẩng đầu.

Chưa từng phát hiện mắt Tạ Hành lại sáng đến thế,Như chiếc lồng đèn treo giữa chính sảnh, rọi thẳng khiến người ta chẳng còn chỗ nào để trốn.

Ta vội trùm kín chăn, chỉ chừa đôi mắt đảo quanh loanh loánh.

“Ta… ta không cố … chỉ là… không ngủ được thôi.”

Tạ Hành nhìn ta thật sâu,Trong ánh mắt chuyển động, màu càng lúc càng thâm trầm.

Bỗng dưng, chàng vươn tay dài, kéo ta gọn vào lòng.

“Nếu không ngủ được… thì chuyện khác.”

Mưa bụi tí tách gõ lên cửa sổ, che khuất tiếng kháng cự yếu ớt mơ hồ.

Giữa cơn mộng mị nửa tỉnh nửa mê,Ta mơ thấy chiếc lò sưởi sau lưng mở miệng cất tiếng.

Nó nói: “Canh rất ngọt, rất ngon.”

14

Chúng ta chẳng nấn ná lại Giang Nam được bao .

kỳ hôn lễ, ta cùng di nương theo Tạ Hành trở về Thượng Kinh.

So với lần trước rời kinh trong vội vã và tủi nhục,

Chỉ mới mấy ngày trôi , mà lòng ta nay đã khác biệt tựa hai trời một vực.

Ta đưa di nương dạo khắp nơi ngắm cảnh.

Sau hơn mười năm trở lại chốn cũ, tâm di nương thoáng chút trầm lặng.

Ta định đưa bà đi mua vài món trang sức để thay đổi tâm cảnh,

Thì bất ngờ, Phúc từ bên đường nhảy ra:

tiểu ! Người cuối cùng cũng hồi kinh rồi!”

“Mấy hôm trước thế tử đến phủ cầu hôn nhưng không gặp.”

“Nay người đã về, thế tử muốn nạp người quý thiếp đó!”

Trên mặt hắn là nụ không sao che giấu .

Di nương cau mày, mắt lộ vẻ nghi hoặc:

“Quý thiếp gì chứ?”

Ta vỗ tay bà, như trấn an.

Đoạn xoay người nói với Phúc :

“Chớ bôi nhọ thanh danh của thế tử nhà ngươi. Ta đã thành thân rồi.”

“Thành… thành thân rồi…”

Phúc lẩm bẩm như không tin ,

Ngay giây sau đôi mắt trừng to đầy hoảng hốt.

Hắn đảo mắt nhìn kỹ búi tóc đã vấn theo kiểu phụ nhân của ta,

Liền đập đùi đánh “bộp” một .

tiểu sao lại gả chồng loa như thế!”

“Thế tử vì người mà bị lão hầu gia đánh mấy chục roi, sau lưng toàn là vết thương rớm máu, đêm đó phát sốt mê man,

Khỏi bệnh liền tức tốc đến phủ Thẩm cầu hôn.”

“Nay người nói gả là gả, thế có xứng với tấm chân của thế tử không?”

Ta sững sờ đứng tại chỗ,

Thì ra… đây là “lời giải thích” mà Phí Thậm từng nói.

Một tiếng quát lẽo, âm trầm tựa gió dữ đột ngột vang lên sau lưng:

“Ngươi nói… ai thành thân rồi?”

Phúc nhìn gương mặt chủ tử mình còn đen hơn mực tàu,

Đến mức hai chân hắn muốn khuỵu xuống tại chỗ.

Dưới ánh mắt gắt gao của Phí Thậm,

Phúc chỉ đành cắn răng nói ra:

“Thế tử, tiểu nói người đã thành thân rồi.”

nói tuy không lớn, nhưng lại như sét nổ ngang trời, khiến toàn trường ngây dại.

Người lấy lại phản ứng đầu tiên là Thẩm Sương .

Nghe ta đã thành thân, gương mặt nàng hiện vẻ đắc cùng niềm vui trộm được,

Nhưng khi liếc sang thấy Phí Thậm đang giận đến cực điểm, mặt nàng lập tức nhuốm đầy ghen tỵ.

Phí Thậm không hề để tâm đến nàng, ánh mắt chỉ gắt gao dán chặt lấy búi tóc của ta.

nói nghẹn ngào, lưỡi như cứng lại.

Hồi mới cố gắng thốt ra vài lời:

“Ngươi là vì giận dỗi mà thế, đúng không?”

“Nếu ngươi hối hận… ta vẫn có thể…”

Kẻ từng mặt không đổi khi gươm kề cổ – Phí thế tử – nay nói cũng mang theo .

Ta tránh né tay chàng vội vã đưa đến.

nhạt nói:

“Ta không hối hận. Kính xin thế tử chớ nói lời hồ đồ.”

Thẩm Sương phẫn nộ bước tới, ánh mắt nhìn ta đầy khinh miệt không giấu giếm.

“Chẳng lẽ vì danh tiếng đã mất, nên tùy tiện gả cho kẻ thô phu quê mùa?”

“Tuy muội không biết tự trọng, nhưng nhà họ Thẩm dù sao cũng có thể lo cho muội một mối hôn sự tử tế.

Hà tất phải hạ chính mình như thế?”

Di nương thấy nàng vũ nhục ta, lập tức bước lên che chắn trước người ta.

“Ngươi nói ai không biết tự trọng? Một cô nương lớn như ngươi mà lòng dạ thâm hiểm,

Sướng Hòa nhà ta thanh bạch đoan chính, cùng Tạ Hành là trời định nhân duyên.

Ta xem ngươi là kẻ lòng đầy ghen ghét, nói năng chua ngoa độc địa.

Thật tưởng ta chưa từng gặp thể loại ‘trà xanh’ như ngươi sao?”

Bà liếc xéo Phí Thậm và Thẩm Sương một ,Ánh mắt bén như dao khiến gương mặt hoa lệ kia trở nên đỏ bừng lúng túng.

15

Thẩm Sương nhìn di nương chằm chằm một lúc , bỗng bật lẽo.

“Ngươi là di nương của Giang Sướng Hòa?”

“Hèn chi nàng ta chẳng biết gì là quy củ,Chuyện với Phí Thậm không thành, lại còn dây dưa với Tạ đại nhân.”

“Thì ra đều do học từ ngươi – một kỹ nữ xuất thân thanh hèn.

Ngươi không biết soi gương xem thử mình có xứng không à?”

Trước mặt bao người, quá khứ đầy ô uế bị lôi ra trước mắt bao người.

Di nương giận đến thân mình.

mặt ta chợt đi.

Bước nhanh tới, không nói hai lời, vung tay tát thẳng vào mặt nàng một .

tát dùng toàn lực, gương mặt trắng nõn kia lập tức sưng vù như bánh bao.

tay khẽ siết lại thành nắm đấm, ta nhìn thẳng vào mắt nàng, từng chữ vang dội:

“Chim khách chiếm tổ chim oanh, mà còn dám vênh váo khua môi múa mép.

Chẳng lẽ ngươi quên mình đã trèo lên thế nào sao?”

hèn hay cao quý, trong lòng ngươi ràng nhất.”

“Nếu còn dám chọc vào ta, đừng trách ta trở mặt vô .

Dù liều mạng, ta cũng sẽ khiến phủ Thẩm nhà ngươi thủng một lỗ lớn.”

Sát khí trên người ta khiến Thẩm Sương lùi lại nửa bước.

Ngón tay chỉ lên không trung mãi không thôi.

“Ngươi… ngươi…”

Ta không buồn thưởng thức dáng vẻ hoảng loạn thảm hại của nàng.

Quay người kéo lấy di nương bỏ đi.

Phí Thậm lại không chịu để ta yên.

Tùy chỉnh
Danh sách chương