Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bất kể anh ấy nghĩ gì, khi chúng tôi còn đang yêu nhau, anh ấy quả thực, đối với mối tình đầu của mình vẫn còn khó quên.
Nghĩ vậy, tôi càng không ở bên Kỳ Hàn nữa.
Tôi hỏi anh ấy: “Anh biết, anh, đối với em mà nói là gì không?”
Ánh mắt anh ấy hơi sáng lên: “Là gì?”
Tôi : “Em tắm xong, sẽ không bao mặc lại quần áo bẩn. Anh và quần áo bẩn, có gì khác nhau?”
Anh ấy đột lùi lại một bước, sắc trắng bệch, nhìn tôi không thể tin được.
Bạn bè anh ấy tìm đến, thấy rõ tượng trước mắt, theo bản năng lượt khuyên tôi.
“Trong lòng Kỳ ca vẫn luôn nhớ đến em, ngày này, anh ấy cũng không dễ chịu, trước hai người tốt vậy, thật sự không thể nào nữa sao?”
“Có gì không thể nói rõ ràng?”
Tôi nói: “Đúng vậy, không thể nào nữa rồi.”
vừa dứt, tôi lại đột nhớ đến, không trước , cũng nhắc đến vậy.
nói, Kỳ Hàn và , mới là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Mới qua bao , nói đã thay đổi rồi.
Tiêu theo bản năng giảng hòa: “Phải đấy, nếu không lát nữa anh bảo người ta đặt phòng, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, nói rõ ràng mọi trước .
“Trước bọn anh trước em đã nói nhiều không đâu, đều là bọn anh đoán mò, em đừng để bụng.”
Tôi lắc đầu: “Em còn có việc, không đi cùng các anh nữa.”
Tiêu còn khuyên thêm: “Đừng mà, lắm rồi không , em kéo số anh ra khỏi danh sách đen đi, anh còn…”
Anh ấy nói được một nửa, Kỳ Hàn đột lên tiếng: “Thôi.”
Tiêu có không cam lòng: “Cơ hội khó lắm mới được.”
“Anh nói.” Kỳ Hàn nhìn tôi, từng chữ từng chữ lặp lại, “Thôi.
“Để cô ấy đi.”
15
ngày hôm , tôi có một khoảng thời gian dài không nghe thấy tin tức gì về Kỳ Hàn.
Ngược lại thỉnh thoảng sẽ Hứa Yến.
Tôi cùng anh ấy đi dạo gần trường.
Anh ấy đi xã giao, đi ngang qua trường gọi điện tôi, tôi thở hổn hển chạy xuống lầu, anh ấy đưa vé xem concert trong tay tôi, nói là tình cờ có được, biết tôi thích nghe, liền mang đến.
Dáng người người đàn ông thanh tú, thần thái ung dung.
Tôi nghĩ, anh ấy chắc không biết, vé này khó mua đến mức nào đâu.
Anh ấy luôn luôn lịch sự, biết tiến biết lui, tôi ngại từ chối, liền chuyển tiền vé anh ấy.
Anh ấy không chịu nhận, tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mời anh ấy ăn cơm.
Kết quả đến lúc thanh toán, lại là anh ấy trả tiền.
Đầu tháng mười hai, anh ấy lại phải ra nước ngoài một chuyến, ít nhất là nửa năm.
Tôi cố đến sân bay tiễn anh ấy, anh ấy mỉm với tôi, có nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, xoay người rời đi.
Anh ấy đi không , tôi Tiêu .
Anh ấy thở dài nói với tôi, Kỳ Hàn ít khi ra ngoài chơi với , cũng không đi tìm .
“ này về nước, chính là quay lại với Kỳ ca đấy. Ai ngờ được, Kỳ ca căn bản không thèm để đến cô ấy. Mấy hôm trước bị làm phiền đến phát bực, còn gây sức ép với gia, bảo gả đi sớm một .”
Tôi đang nghe kể : “Nhưng trước tốt vậy.”
“Ai mà biết được? tình cảm nói không chính xác, hơn nữa từ nhỏ đã bám theo Kỳ ca, năm , cô ấy một mình ở bên ngoài, dù không có tình yêu, chăm sóc anh ấy cũng là nên làm.”
Tôi , không đưa ra nhận xét gì.
Kỳ thực, tôi chưa bao nói với ai.
Ngày sinh nhật Kỳ Hàn, khi anh ấy đeo chiếc đồng hồ , tôi còn nhận được một cuộc điện thoại.
Là gọi đến.
“Cô chính là bạn gái hiện tại của Kỳ Hàn à? Nghe nói anh ấy đối xử với cô khác biệt. Nhưng mà, cô cũng nên biết, lúc trước chúng tôi suýt nữa đã kết hôn rồi, năm nay, chúng tôi vẫn luôn không quên được nhau.”
Tôi nhìn người đàn ông đang nói vui vẻ không xa, nước mắt trên sớm đã bị gió thổi khô, này cũng sẽ không rơi vì anh ấy nữa.
Tôi nói: “Vậy chúc hai người khóa chặt nhé.”
Nhưng xem ra, chúc phúc của tôi đã không thành hiện thực.
16
Nói ra cũng buồn .
Tôi không ngờ, tiếp theo nghe thấy cái tên Kỳ Hàn, lại là từ một cô em khóa dưới.
Cô ấy không biết từ đâu Kỳ Hàn một , lại nghe nói tôi trước từng hẹn hò với anh ấy, cố tìm đến tôi, xin tôi chỉ giáo, làm thế nào để theo đuổi Kỳ tam thiếu nhà Kỳ.
“Nghe nói khi chia tay với , anh ấy không yêu ai nữa. ơi, dạy em với, đã theo đuổi anh ấy thế nào vậy?”
Lúc tôi đang bận: “Không phải đều nói anh ấy dễ theo đuổi sao? Em tạo ra vài gỡ tình cờ, nhau nhiều vài là được rồi.”
Cô ấy nghe xong: “Em hiểu rồi.”
nhanh, tôi đã quên này.
Nhưng không , cô ấy lại tìm đến tôi, khóc lóc thảm thiết: “Anh ấy không dễ theo đuổi nào, nửa tháng nay, ngày nào em cũng nghĩ cách lảng vảng trước anh ấy, anh ấy chẳng thèm em một cái sắc tốt. Hôm nay còn bảo em cút.”
Tôi có ngạc : “Em đã nói gì sao? Hay là làm gì?”
Nếu không phải vì tính khí của Kỳ Hàn, có lẽ anh ấy sẽ không nói ra vậy.
Cô ấy nín khóc, uất ức nói: “Cũng không có gì đâu, em chỉ nhắc đến một , nói rằng điều em làm đều là do dạy.”
Tôi: “…”
Tôi và Kỳ Hàn chia tay trong ồn ào, anh ấy không nghe thấy tên tôi cũng là bình thường.
Tối hôm , tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì màn hình điện thoại đột sáng lên.
Là một tin nhắn từ số lạ.
Giọng điệu quen thuộc, lạnh lùng, nhưng vẫn mang bất cần đời.
【Dám dạy người khác theo đuổi anh nữa, em thử xem.】
Tôi trầm ngâm một lúc, rồi gõ chữ: 【Xin lỗi, sẽ không có .】
Bên kia im lặng.
Không có tin nhắn nào được gửi đến nữa.