Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
Buổi phát sóng trực tiếp chính thức bắt đầu. Chúng tôi được : “Điều ở mối đầu thu hút bạn?”
Cố Xuyên liếc nhìn tôi một cái, giọng không nhanh không chậm: “Cô ấy học toán rất tệ, vậy mà giáo viên lại hay gọi cô ấy trả câu .”
“Mỗi lần học toán, cô ấy như biến thành người khác, không dám nhìn thẳng vào mắt thầy cô, cứ run như cầy sấy.”
“Dù có cãi nhau trước đó, cần đến tiết toán, cô ấy lại chạy sang tôi làm thế nào, tiết toán vừa xong thì lại trở mặt, tỉnh bơ trích tôi như chưa từng quen .”
“ ấy tôi nghĩ, lại có cô gái yêu đến thế.”
Đúng đạo diễn chen vào: “Vậy cậu thấy cô giáo Tô có điểm nào giống mối đầu không?”
Không phải cố tạo drama đấy chứ?
Tôi lườm Cố Xuyên một cái, mong anh đừng linh tinh. Ai ngờ anh chẳng những không thu lại mà còn như rất hài với câu đó, đuôi mắt cong cong, cười khẽ : “Có thể xem là vậy.”
Tôi cười nhạt, không cho anh tiếp:
“Hồi đó tôi bị giáo viên gọi lên trả , người kia đứng nhìn không thèm cứu, tôi năn nỉ thế nào cũng mặc kệ.”
“Tôi thật tại lại có người lạnh lùng vô đến vậy, nên tôi quyết tâm phải thu phục anh ta.”
…
“Có ai thấy họ về nhau không? Cái ‘có thể xem là vậy’ đó thật tinh tế, chứ thường Cố Xuyên đâu có kiểu trả vậy.”
“Tôi mặc kệ! Chắc chắn họ từng bên nhau. Nếu chưa từng, tôi ngược đầu gội đầu luôn đó!”
“Hai người đến show gương vỡ lại lành à? Trời ơi, tôi đồng ý mất.”
“ sợ hãi bị giáo viên toán gọi tên là thật đấy, đồng sâu sắc.”
luận bay đầy màn hình, mọi người tích cực bàn luận chuyện của chúng tôi, lại một lần nữa đẩy hai cái tên lên hot search.
Tôi có linh , chuyện giữa tôi và anh ấy sắp không giấu được nữa rồi.
…
Nhờ “ tỏ chân thành” của Cố Xuyên, chúng tôi bị ghép thành một cặp cho hoạt động buổi chiều.
Trò chơi chiều nay là… làm bài tập, và đen đủi làm , đề chúng tôi bốc được lại là toán. Mỗi người một nhỏ, ai làm xong trước thì được giúp bạn cùng nhóm. Nhóm có tốc độ nhanh và độ chính xác cao sẽ được ưu tiên chọn phòng và đồ ăn tối.
Trời long đất lở!
Tôi như bị sét đánh ngang tai. Nghìn tính vạn tính cũng không ngờ show hẹn hò mà còn phải làm toán!
Trình độ toán của tôi chắc còn thua cả học sinh tiểu học, đoàn chương trình rõ ràng nhằm vào tôi rồi.
Cố Xuyên xoa đầu tôi rũ rượi: “ thắng không?”
Tôi gật đầu, không phải vì đồ ăn, mà vì giấc ngủ của tôi vốn không ngon, chọn phải phòng tệ thì càng khó ngủ hơn.
“Yên tâm, có anh đây, không thua đâu.”
Bắt đầu làm bài. Không ngoài dự đoán, lại là dạng tôi yếu .
Tôi thở dài, cầm phấn lên mà cứ loay hoay mãi, cố gắng nhớ lại những kiến thức năm xưa, hoàn toàn vô vọng.
Tôi nhìn sang Cố Xuyên, anh cắm cúi viết, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anh, khiến người ta không thể dời mắt. Đúng là con trai nghiêm túc làm việc thật rất cuốn hút.
Một cái búng tay vang lên kéo tôi trở về thực tại.
“Thế nào, bị vẻ trai của anh mê hoặc rồi hả?”
“Không, là bị cái mặt ngốc của anh làm rầu thì có!”
Cố Xuyên tựa vào nhỏ của tôi, gõ nhẹ vào tôi, tôi mới chợt nhận ra còn phải dựa vào anh giúp đỡ.
Tôi nhanh chóng đổi sang thái độ nịnh nọt quen thuộc: “ trai trai, anh trai , giúp nha~”
Cố Xuyên liếc đề rồi bắt đầu viết, tiếng phấn vang lên đều đều lấp đầy tôi, còn tôi thì như người ngoài cuộc đứng xem kịch, phải là có một bộ não thiên tài bên cạnh thật tốt.
Cố Xuyên không phụ kỳ vọng, chúng tôi giành được hạng .
Tôi vui mừng chọn phòng, thì quay lại thấy Cố Xuyên nhìn tôi đầy ấm ức.
Tôi khó hiểu: “ vậy? Không à?”
Cố Xuyên bày ra vẻ thương:
“Anh vất vả làm bao nhiêu đề vậy mà không thưởng cả.”
“Quả nhiên viết xong là bị bỏ rơi.”
Anh vẫn như trước, luôn giở trò thế .
“Tóm lại anh ?”
“Cho anh một cái ôm, không chứ?”
Tôi định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt thương của anh lại nhớ đây là show , có chút tương tác cũng hợp lý.
“Được rồi, 5 giây thôi nhé.”
Vừa dứt , anh kéo tôi vào , ôm chặt không một kẽ hở.
Tôi không hề , trong khoảnh khắc không ai nhìn thấy, Cố Xuyên cười như đứa ngốc.
…
“Ha ha ha, Cố Xuyên có cần phải rẻ mạt đến vậy không?”
“Nếu Tà Kiếm Tiên còn sống chắc hấp được cả đống oán khí đấy, vừa nãy mặt anh ta như viết chữ ‘không vui’ lên trán.”
“Tô Hòa chắc không ngờ mình bị gài hàng đâu, vẻ mặt ấm ức trước là giả cả đấy, ôm rồi thì cười toe toét.”
Sau đó, Cố Xuyên bị gọi phỏng vấn, tôi hí hửng quay về dọn phòng.
Không ngờ trên mạng lại dậy sóng lần nữa.
…
Nguyên nhân đến từ phỏng vấn của Cố Xuyên:
“Anh thấy Tô Hòa là người thế nào sau mấy ngày tiếp xúc?”
“Xinh quyến rũ, thông minh lanh lợi, hoạt bát yêu, khí chất dịu dàng.”
“Xem ra anh rất hài với CP của mình nhỉ?”
Không nghĩ tới điều , Cố Xuyên cười nhẹ như ngầm đồng ý, còn bổ sung thêm: “Cô ấy xứng với tất cả những mỹ từ trên đời.”
anh vì lại tự tin đến thế khi giúp tôi chiến thắng, anh nhìn tôi vừa nhảy nhót vừa quay lại, mỉm cười: “ cần cô ấy thắng, tôi sẽ dốc hết sức giúp cô ấy thắng.”
Khán giả tại hiện trường phát cuồng, luận trực tiếp cũng nổ tung, tràn đầy màn hình:
[Aaa c.h.ế.t mất thôi, Cố Xuyên miêu tả Tô Hòa ngọt như mật ấy!]
[Hu hu hu tôi cũng yêu, xuyên hồn thành Tô Hòa !]
[Cả nhà tĩnh, tôi xuyên trước !]
[Bao giờ mới tới lượt tôi được yêu ngọt ngào thế ?]
[Câu cuối động ghê: Dốc hết sức cũng không cô ấy thua. Đúng là yêu rồi.]
Không bay khắp luận, đó còn lan truyền khắp các nền tảng, lượt xem tăng vọt gấp ba lần. Công ty cười đến tít mắt, hoàn toàn không hối hận vì tổ chức show . Nhiệt độ của chúng tôi chưa từng giảm, cứ như chiếm trọn hot search.
…
Đến giờ làm bữa tối, tôi vẫn chưa câu chuyện buổi chiều gây náo loạn cỡ nào. Nhìn đống nguyên liệu hoa mắt chóng mặt trước mặt, tôi thấy đau đầu.
Tôi nổi tiếng là “sát thủ phòng bếp”. Hồi đó từng thử nấu vài món, kết quả không xong món nào, suýt nữa đốt luôn cả bếp, từ hôm đó tôi không bao giờ dám bước vào bếp nữa.
Cố Xuyên như nhìn thấu khó xử của tôi, đưa tạp dề: “Anh nấu, ở bên đưa đồ giúp là được.”
Tôi hai mắt sáng rực nhìn anh, đúng là hiểu tôi mà.
Tôi sốt sắng giúp anh đeo tạp dề: “Anh cúi thấp chút, không với tới.”
Cố Xuyên nhanh chóng khom người, đưa mắt nhìn ngang tôi. Chúng tôi gần đến mức có thể nhận được hơi thở của nhau. Trước mắt tôi là khuôn mặt phóng đại của anh, tôi sững người một mới kịp giúp anh đeo xong, vội bảo anh quay lại tôi thắt dây.
Anh vẫn giữ tư thế nửa quỳ, nhìn tôi với ánh mắt quyến rũ: “Anh thấy thắt thế cũng được lắm.”
Đúng là công công trống rỗng (ý là nam sắc quyến rũ), không nào không giở trò.
Tôi thầm cổ vũ bản thân: “Không , là thắt dây tạp dề thôi mà. Mấy thứ không nên nhìn nên chạm trước đây đều nhìn đủ cả rồi, không có .”
Tôi vòng tay qua eo anh, chuẩn bị thắt thì anh đột nhiên lùi lại một bước. Vì trọng lực, tôi ngã nhào vào anh.
Chợt nhớ phát sóng, tôi vội vàng rời khỏi anh, liếc thấy anh cười đầy gian xảo: “Xin lỗi nha, nãy ngồi lâu , đứng không vững.”
Tôi trợn mắt, khó chịu: “Làm ơn nấu cơm của anh !”