Sáng sớm Trung thu, kịp mơ đẹp thì tôi đã gõ cửa cộc cộc cộc như đòi nợ.
Giọng chị dâu chua hơn nước me dầm mắm ruốc vọng :
“Đại tiểu thư dậy chứ còn nữa, hôm nay nhà mình , xuống đánh vật với nhà với chị dâu một nào~”
Tôi nhắm mở, tóc tai như tổ quạ, ra mở cửa nhìn chị ta bằng nửa con :
“Chị từng thấy đại tiểu thư nhà nào tự nhà ?
Hay là chị xem phim xuyên không nhiều quá lú ?”
Chị ta trề môi, trợn :
“Em còn ghim chị chuyện hôm qua à?
Chị là loại vô dụng, dỗ không , làm thì mắng, chi bằng c.h.ế.t quách cho …”
Tôi rít hơi thật sâu, nghiến răng định tát, nhưng thôi, giữ mồm giữ miệng để mẹ cơm ngon.
“ , phân công . Em quét nhà. Còn lại đẩy hết cho chị.”
Chị ta mặt cau như ớt, rít qua kẽ răng:
“Còn lại… cũng nhiều lắm đó…”
Tôi cười như chửi:
“ chay nhiều não teo thành rễ rau muống à?
Mấy đó không của chị thì chị muốn giao cho ai?”
Chuyện là từ ngày anh tôi cưới chị ta về, tôi từng đề nghị thuê người giúp , vì ba mẹ ngày càng già yếu.
Nhưng chị dâu thì giãy lên như lột da:
“Nhà mà sang chảnh dữ ? mỗi mấy rác với rửa bát cũng thuê người ngoài?
Nhà chị mà tiền kiểu đó thì đem về quê xây từ đường cho ông bà!
Để làm là !”
Mẹ tôi nhẹ nhàng đỡ lời:
“Tiểu bận quản lý nhà hàng, sao bắt con bé quét …”
Chị ta phun ra một câu nhớ đời:
“ là con gái cưng khác, muốn sướng thì sướng cho bằng chết.
Chị vẫn nói, đừng thuê người làm!”
Tôi lúc đó giận tím người, hỏi luôn:
“ ý chị là chị rảnh, chị làm luôn chứ ?”
Mặt chị dâu tái như xác pháo, lắp bắp:
“Thật ra… nếu mà nhất định thuê thì… đưa tiền đó cho chị cũng …
Dù cũng là người một nhà, chị làm cũng mà, còn hơn người lạ.”
Anh tôi cũng lê lết hùa:
“ đó ba mẹ. Giờ thuê người nội trú thì bảy ngàn, đưa Tiểu Ngọc năm ngàn là ổn …”
Tôi lúc đó cười gập người:
“Bảy ngàn là cho người nằm vùng 24/24,
chứ đến nấu ba bữa về thì bốn ngàn nhé.
Mặt dày mà còn làm giá nữa?”
Nhưng mẹ tôi lúc đó vì muốn “gia đình hòa thuận” vẫn đồng ý.
Thế là từ đó, chị dâu nhận tiền mà làm như không, đồ ngon nhét hết vô tủ đá, ba mẹ rau dưa như bỏ đói.
Mới đầy một tuần, ba tôi đã phát điên vì ngán cà tím, sợ dưa leo, đòi cấm chị ta xuống bếp.
Từ đó về sau, đụng cũng lười, nhà thì một tuần một lần, còn than mỏi .
—
Tôi nhắc lại chuyện cũ, chị ta đơ toàn tập, chột dạ bỏ xuống tầng.
Còn tôi thảnh thơi rửa mặt, thả con hút bụi sạc xong xuống sàn.
Con là vị cứu tinh mà tôi mua sau khi chị dâu làm biếng như con lười gãy .
Chị ta trố nhìn lượn lờ, há hốc mồm:
“… ?”
Tôi lạnh lùng:
“ hút bụi.
Dùng để quét nhà.
Chị biết “công nghệ” không? Hay chỉ biết “hơi thở nhân dân”?”
thấy làm sạch sàn, chị ta như kích động.
Vứt giẻ lau, ngồi bệt xuống đất, mít ướt:
“Em… em giành phần quét nhà của chị!
Em cố tình làm chị vô dụng!
Đổi ! Em dùng , chị lau bàn giặt quần áo.”
Anh tôi nghe tiếng vợ kêu cứu, chạy như cướp lúa hiện trường:
“ , em phân công như là thiếu tôn trọng chị dâu đấy!”
Tôi liếc xéo, cười như mắng:
“Hai người là trời sinh một cặp, đầu óc vấn đề y chang nhau.
Vợ anh cầm tiền lương giúp , mà không lau bàn,
mà anh còn đòi người ta tôn trọng? Mở sách đọc lại !”
Chị dâu cứng họng, níu chồng như phim bi kịch:
“Chồng ơi… em sinh ra đã khổ, chỉ biết làm …”
Anh tôi rơm rớm nước :
“Vợ ơi, đừng buồn. Anh làm cùng với em!”
Tôi vác về:
“Muốn làm không?
thì làm cho sấp mặt .”
xong nhà, chị dâu đột nhiên đổi tông, ra dáng chủ xị lo bữa trưa.
Ngoài đống nguyên liệu tôi mua hôm qua, chị ta còn sai anh tôi chạy ra nhà hàng lấy cá hồi, tôm hùm Úc, mua thêm hộp bánh trung thu hạng xịn.
Tôi linh cảm biến, liền léo nhéo hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, nào ?
Con đâu mời ai đâu?”
Mẹ cũng ngơ ngác như mới ngủ dậy:
“Mẹ cũng không biết.
Tết mà, ai chẳng về nhà cơm.”
Ba tôi cắt giăm bông, đẩy kính, phán câu xanh rờn:
“Không chừng là người giới thiệu làm, hôm trước chị dâu con nói muốn làm mà.”
Tôi cũng gật đầu.
Chắc chị ta muốn lấy lòng môi giới khoác mác “ ” để rút hàng trong tủ lạnh.
Tuy trong lòng muốn đấm, nhưng tôi vẫn bếp phụ.
Dù cũng là người nhà.
12 giờ trưa, mọi thứ lên bàn.
Anh chị dẫn “ ” về.
Cửa mở ra, cả nhà tôi đứng hình.
Không ông chủ tuyển dụng.
Không đối tác làm .
Mà là — ba mẹ ruột của chị dâu.
Còn bế theo một thằng cu đầy một tuổi, nghe đâu là cháu bên ngoại của chị ta.
Tôi lẩm bẩm bật tiếng như giật điện:
“Ủa? Không nói là sao?”
Chị dâu quay ngoắt lại, gắt như chọc tiết:
“ , ý em là ?
Ba mẹ chị không xứng làm chắc?”
Tôi suýt cười phọt nước mũi.
À, thì ra trong chị ta —
ba mẹ tôi không xứng cua
không đủ tư cách nuốt bào ngư.
Mấy câu tiết kiệm tằn tiện,
thì ra là tiết với nhà chồng.
Chứ nhà ngoại mà rớ đâu là xài đó.
Mẹ tôi ứng biến nhanh như siêu nhân:
“Ôi trời ơi~ Thông gia mà không báo trước nó bối rối chút thôi!”
Mẹ chị ta cười toe như mùa:
“Tiểu Ngọc nói là muốn tạo bất ngờ cho cả nhà mà~”
Bất ngờ thật.
Mới ngồi bàn, chị dâu đã vác con hút bụi ra, dúi cho mẹ ruột:
“Mẹ, này dùng quét nhà nè~
Ba mẹ chồng con không cần xài, tặng mẹ luôn.”
Mẹ chị ta xua như tránh tà:
“ nhà mà xài máy móc, kỳ lắm.
chân mình còn khoẻ, mẹ tự làm .”
Chị dâu rưng rưng lệ:
“Mẹ ơi, người ta làm dâu nhà giàu,
ba mẹ chồng con còn từng động móng nhà.
Mẹ cũng tập hưởng thụ ~”
