Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phần 1

1

Đêm giao thừa, cả nhà tôi đang ăn bữa cơm tất niên thì chị dâu đột òa .

Chị ta mức thở không hơi, cả nhà tôi đều không hiểu .

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Anh trai tôi dỗ dành mãi chị ta mới nín:

“Em nghĩ thằng em số khổ kia của em. Em thì được tốt, còn em trai em vẫn ở căn nhà dột nát, Tết cũng không biết có được ăn mấy món ngon không, người làm chị như em vô dụng quá.”

Gia cảnh nhà chị dâu quả thật không tốt, chị ta nói vậy, chúng tôi cũng chẳng biết phải an ủi thế nào.

Chị dâu vừa nói vừa lau nước :

“Thôi, hôm nay là đêm giao thừa, em là người ngoài, không như vậy, là em hơi nhớ nhà thôi.”

Nói rồi, chị ta ôm anh trai tôi nức nở.

Anh trai tôi ôm chị ta an ủi: “Em đã anh thì là người nhà anh rồi, sao lại là người ngoài chứ?”

Tôi và mẹ ngượng ngùng cầm đũa, mâm cơm đầy ắp thức ăn, ăn không được, bỏ cũng không xong.

Bữa cơm tất niên vốn dĩ vui vẻ bị một trận lóc này làm cho mất hết cả ngon.

“Dao Dao, hay là em có lòng tốt mua cho nhà mẹ đẻ chị một căn nhà ! Chẳng phải em đang mở công ty sao? Mua một căn nhà chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?”

Chị dâu đột quay sang tôi, hào hứng nói:

“Nếu em không có thời gian thì đưa tiền cho chị, chị tự mua cũng được, như vậy em trai chị cũng có nhà rồi, Tết cũng không phải ở nhà cũ nữa.”

Bàn tay tôi cầm đũa suýt nữa thì giơ tát chị ta.

nghĩ anh trai, tôi vẫn nhịn xuống.

“Chị dâu, lúc chị kết hôn chẳng phải đã nhận sính lễ 88 vạn tệ rồi sao? Nếu chị thật sự mua thì dùng số tiền đó là được rồi, theo giá hiện tại thì mua một căn nhà là đủ.”

Chị dâu vừa nghe thấy vậy liền nổi giận, đập mạnh đôi đũa xuống bàn, giận dữ nói:

“Ý em là ? Đó là tiền sính lễ nhà em đưa cho nhà chị, tiền đó là của nhà mẹ chị, sao có thể động tiền của nhà mẹ chị chứ? Chị bảo em mua nhà cho em trai chị là bảo em dùng tiền công ty mua, sao em lại dám động tiền của nhà mẹ chị? Chị đã bảo rồi mà, càng giàu càng keo kiệt, hóa còn dòm ngó tiền của nhà chị.”

“Tô Trạch, anh cứ trơ em gái anh bắt nạt tôi thế à? Có phải cả nhà anh đều khinh thường tôi không? Cảm thấy tôi không xứng với nhà anh? Được, được, là tôi không xứng với nhà anh, vậy tôi .”

Nói xong, chị dâu liền ôm anh trai tôi rống , vừa nói số mình khổ, vừa mắng tôi không có lương tâm.

Anh trai tôi vừa dỗ dành chị dâu, vừa trừng tôi, giọng trách móc:

“Em ăn nói với chị dâu thế hả? Mau xin lỗi chị dâu !”

Tôi có tủi thân mẹ, tôi mày đen sầm lại vẫn nhịn xuống.

“Dao Dao, con xin lỗi chị dâu trước !”

Tôi biết không làm to , đành cầm ly xin lỗi chị dâu.

“Chị dâu, xin lỗi chị, em còn nhỏ tuổi, nói năng không phải, chị đừng giận.”

Có lẽ cảm thấy bênh vực mình, cuối cùng chị dâu cũng nín .

[ – .]

“Vậy thì chị miễn cưỡng tha thứ cho em vậy! chị nói, em phải chuẩn bị trước đấy.”

Tôi không tiếng, mẹ tôi gõ nhẹ bàn.

“Thôi được rồi, bữa cơm tất niên đang tốt đẹp, không sợ hết cả vận may của cả năm sao?”

Sắc chị dâu trắng bệch, chị ta vẫn còn hơi sợ mẹ . cuối cùng vẫn nhắc lại mua nhà.

Tôi vẫn im lặng, lòng cũng hiểu đại khái tại sao chị ta lại làm như vậy.

Đám cưới của anh trai tôi là do tôi lo liệu toàn bộ. Sính lễ 88 vạn tệ, trang sức vàng, quần áo cưới, ngay cả tiệc cưới cũng đặt ở khách sạn tốt nhất, tiêu chuẩn cao nhất. Ai nấy đều ngưỡng mộ chị dâu được nhà tốt, chịu chi nhiều tiền cho chị ta như vậy. tiệc cưới, nụ cười trên chị dâu không dừng lại được.

Sau đám cưới, chị dâu bóng gió nhắc nhở mấy lần. Nói em không ở nhà lâu như vậy. Tôi đều giả vờ không hiểu, loa cho xong.

Ngày ba mươi Tết, tôi, mẹ và chị dâu quây quần bên nhau gói sủi xảo. Chị dâu bất ngờ hỏi một câu:

“Dao Dao cũng 27 rồi nhỉ! Chắc cũng tìm trai rồi chứ!”

Thực tôi vẫn luôn có trai, chưa bao giờ nói với gia đình. Một là vì tôi không bọn họ biết rồi liên tục thúc giục tôi kết hôn. là, tôi cảm thấy mối quan hệ chưa đủ ổn định, vậy mới chưa công khai.

Mẹ tôi vừa làm nhân bánh vừa gật đầu: “Con bé bận lắm, làm có thời gian tìm trai chứ.”

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vẫn luôn khởi nghiệp, ban đầu rất khó khăn, năm gần đây mới bắt kịp xu hướng thị trường. Vì vậy, những năm tôi luôn không có thời gian để quan tâm vấn đề tình cảm cá nhân.

Chị dâu nghe vậy nở nụ cười: “Con gái vẫn sớm, tuổi càng lớn càng khó tìm.”

Mẹ tôi không nghe ý , buột miệng nói:

“Dao Dao tự mở công ty, bận nỗi chân không chạm đất, hẹn hò cũng không có thời gian, ngay cả đám cưới của các con cũng do Dao Dao lo liệu hết, tiền sính lễ, tiệc cưới đều do Dao Dao bỏ tiền , nếu không dựa mẹ và nó cũng không thể tổ chức được hoành tráng như vậy.”

Chị dâu rõ ràng sững lại một , đảo , áp sát mẹ tôi cười hì hì nói:

“Vậy thì tốt quá, con có một người cũng độc thân, đợi năm mới, con sẽ cùng Dao Dao , người gặp nhau.”

Nói xong, chị ta tỏ vẻ thân thiết ôm cánh tay tôi:

“Nếu chị đã gả nhà này rồi, Dao Dao cũng giống như em gái ruột của chị vậy, của em, chị dâu sẽ lo cho em.”

lòng tôi thầm trợn , rút cánh tay mình , đứng xa chị ta một .

Mẹ tôi đột nổi hứng, đặt chậu nhân xuống, chị dâu: “ của con bao nhiêu tuổi? Làm nghề ?”

Chị dâu thấy có cơ hội, lập tức tiến lại gần mẹ tôi.

“Người đó của con làm kinh doanh, nhà có cửa hàng, thu nhập ổn định, con người cũng thật thà, hơn Dao Dao 7 tuổi thôi.”

Mẹ tôi nhíu mày, như đang suy nghĩ điều đó, sau đó đột hiểu chị dâu:

“Người con nói không phải là người đàn ông say đám cưới của con chứ?”

Mẹ tôi vừa nói vậy, tôi cũng nhớ , đám cưới của anh trai tôi có một người đàn ông say mèm. Sở thích hàng ngày của người đàn ông đó là uống , sau khi uống thì thích đánh vợ. Đã đánh chạy ba người vợ, một mình nuôi đứa con.

Sắc chị dâu rõ ràng cứng đờ một , nhanh chóng trở lại tự .

“Bình thường anh ta thích uống , những thứ khác cũng không có cả, thu nhập cũng ổn định, Dao Dao gả đó chẳng phải là trở thành bà chủ thu tiền thuê nhà sao, mỗi ngày ngồi ở nhà không phải làm cả, hưởng phúc nhiều lắm.”

Lời chị dâu nói, nghe như là một ổ vàng ổ bạc vậy.

Tôi hỏi lại chị ta: “Nếu điều kiện của người đàn ông đó tốt như vậy, tại sao lúc đó chị không gả đó?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương