Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không để ý đến lời tố cáo chồng, mà nhìn sợi dây chuyền vàng trên cổ bà ta, dứt khoát nháy mắt Cố Tuyết. Cô ấy gật , kéo sợi dây chuyền kia. đó hét tôi: “Nếu lần trước thiếu tôi 0,01 gram, vậy thì sợi dây chuyền dùng để bù đắp!”
Nói xong, cô ấy chạy ra ngoài. Tôi vội vàng đuổi theo, đuổi theovừa hét: “Vậy chỉ có bổ sung thêm 0.01 gram, còn thừa mấy phân, dựa vào gì cô lấy cả đi, mau lại cho tôi!”
chồng đã kịp phản ứng, đưa vuốt cổ trống rỗng, khập khiễng chạy về phía cửa: “Đây là vòng cổ tao, chúng mày lại cho tao!”
Đáp lại bà ta chỉ có không khí.
Hai chúng tôi chạy xuống lầu như chớp, trước mặt là bảo vệ khu dân cư, một trái một rời khỏi khu dân cư.
đó chúng tôi lại gặp ở cửa .
Tôi ngẩng nhìn , có một câu không biết có nên nói hay không.
Cố Tuyết liếc mắt một nhìn thấu tâm tư tôi, lúc chống nạnh, liếc tôi một .
“Cô nàng keo kiệt , bản thân không trả một đồng nào mà còn kén cá chọn canh. Cô có biết lúc nghỉ hè thật sự rất đắt không, hơn nữa là do tôi trả tiền, cô kén chọn gì?”
Nói như vậy không sai. Dù không tôi trả tiền, tâm trạng đột nhiên lại trở nên thật tuyệt.
khi vào ở xong, hai chúng tôi cực kỳ mệt mỏi, bắt nằm vật vờ .
Ngôi nhà đó tạm thời không trở về. Dù … thối không ngửi.
Thế nào đợi quét dọn xong, mới có tiếp tục trở về chiến đấu.
6.
Liên tiếp ở snaj hai tuần.
Hai anh em nhà họ Trì và chồng gọi vô số cuộc điện thoại, hai chúng tôi đều không nhận.
rất thoải mái. Tiền ăn cơm mỗi ngày đều do Cố Tuyết trả, đặt thức ăn bên ngoài cho tôi, châm chọc tôi là kẻ keo kiệt. Nhưng nể tình cô ấy bỏ tiền ra, tôi không cãi cô ấy nữa.
Đoán chừng nhà họ Trì hẳn là đã thu dọn xong xuôi, hai chúng tôi bò ra khỏi giường, đi đến con đường mà hai anh em nhà họ Trì mỗi ngày đi qua.
Từ xa nhìn thấy bọn họ, hai chúng tôi bắt tiến hành chiến đấu.
Cô ấy ước lượng bánh bao .
Khi Trì Tử An từ phía ta đi tới, cô ấy liếc nhìn tôi, tôi chóng ngồi xổm xuống, cô ấy ném chiếc bánh bao theo một đường vòng cung đẹp mắt, đáp xuống Trì Tử An.
Bánh bao từ trên trời rơi xuống, Trì Tử An sững tại chỗ.
Cố Tuyết lại làm như không phát hiện, chống nạnh xông tới, muốn đưa đẩy tôi, tôi tránh rất . Dù ở chúng tôi đã luyện tập trăm ngàn lần.
Lúc , bị trúng chiêu chính là Trì Tử Xuyên, cả bất ngờ không kịp đề phòng, bị đẩy xuống cạn bên cạnh. Âm thanh rơi xuống phát ra tiếng ầm ầm thật lớn.
Tôi và Cố Tuyết đồng thời quay lại, giả bộ kinh ngạc, chỉ vào Trì Tử An đã rất chật vật, tôi giơ vỗ một : “Vợ cậu đẩy chồng tôi xuống , cậu còn đây không động đậy, mau xuống vớt chồng tôi !”
Theo tiếng rít gào, tôi dứt khoát đá một cước vào bắp chân . không vững, nhào xuống .
Trì Tử Xuyên vốn đang leo , ngẩng , tiếp xúc thân mật em trai. Ngay đó là hai âm thanh rơi xuống rất to.
Tôi nín cười, chỉ vào Cố Tuyết nói: “Đều là vì cô, nếu không là vì cô, chồng tôi sẽ không rơi hai lần.”
“Không cô đá chồng tôi xuống , cô có tư cách gì chỉ trích tôi!”
Cô ấy chống nạnh, cãi tôi, hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu cứu mạng hai anh em nhà họ Trì.
không sâu, anh em nhà họ Trì lại biết bơi. Cho nên hai bọn họ chỉ sặc hai ngụm , giúp đỡ , rất đã bò ra khỏi .
thấy bọn họ .
Tôi và Cố Tuyết ngừng cãi , đó đều tự tìm chồng mình (những tên đàn ông c.h.ế.t tiệt).
Tôi bên cạnh Trì Tử Xuyên, án Cố Tuyết: “Ông xã, anh không biết cô ấy quá đáng đến mức nào đâu. Luôn nói chồng thích cô ấy hơn, nói lén lút đưa tiền cho cô ấy, nhà chúng ta sẽ cho Trì Tử An, anh nói xem em có không tức giận ?”
“Chỉ có một căn nhà, chồng nói gì thì cho, có ghen ghét vô ích!” Cố Tuyết cười khẩy, nói xong lại xắn áo : “Có bản lĩnh, đánh một trận đi!”
“Đánh thì đánh, cô cho rằng tôi sợ cô !”
Trì Tử Xuyên và Trì Tử An sợ hai chúng tôi lại đánh , vội vàng mỗi đưa kéo một nhưng tôi vẫn nhân cơ hội đạp Trì Tử An một cước, không cẩn thận đạp điện thoại rơi xuống đất.
Tôi khom lưng nhặt điện thoại , kết quả hay có gửi tin nhắn cho .
Trì Tử An chóng đoạt lấy điện thoại tôi, tuy rằng động tác rất nhưng tôi vẫn thấy tin nhắn kia: [Cuối tuần em rảnh, anh tới em nhé, em mua rất nhiều hương vị.]
Hơi buồn nôn nhưng tôi có chịu đựng được, còn làm bộ như không phát hiện, chửi bới và cùng Cố Tuyết về nhà.