Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8pcs6iBct1

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chị đã mất ngoài ý muốn bỗng sống trong cơ thể tôi, tôi chia sẻ cùng một thân xác.
Ban đầu, bố mẹ không tin.
Sau đó, họ quen với việc linh hồn tôi luân phiên thay đổi.
Rồi nữa, họ tìm đến một nhà thôi miên, muốn xóa bỏ sự tồn tại của tôi.
1
Tôi phát điên, đập vỡ tất cả những thứ có thể di chuyển trong nhà.
Những mảnh vỡ vương vãi khắp sàn như kêu cứu của linh hồn tôi.
Mẹ bịt miệng, nước mắt lăn dài, bố giận dữ nhưng không ngăn cản.
Tôi gào lên: “Dựa vào cái gì? Đây là cơ thể của con! Dựa vào cái gì con phải nhường cho chị ấy?”
Bố day trán, như thể đã hạ quyết tâm:
“Bố mẹ đã tham khảo ý kiến bác sĩ tâm lý. con và Nhạc Nhạc cứ tục thế này, chẳng ai có thể sống bình được nữa. ta chỉ có thể giữ lại một người.”
“Bố mẹ cũng rất đau khổ, con cũng là con của bố mẹ. còn cách khác, bố mẹ sẽ không đưa ra quyết định này. Con phải cho bố mẹ.”
Tôi tiện tay cầm chiếc cốc cạnh ném mạnh xuống chân bố.
Mảnh thủy tinh vỡ bắn tung tóe, bố theo phản xạ lùi lại một bước, định mắng tôi nhưng lại nuốt xuống khi nhớ đến sắp làm.
“Con bố mẹ, nhưng ai con? Bố mẹ đau khổ, bố mẹ bất lực, vậy tại sao con phải chết? Đây vốn là cơ thể của con. phải biến mất, cũng là chị ấy – Tống Vãn Nhạc!”
Cơn phẫn nộ và tuyệt vọng siết chặt tôi.
Tôi không thể nổi, những ngày trước bố mẹ còn yêu thương tôi hết mực, giờ lại muốn xóa sổ tôi khỏi thế giới này.
Nghe tôi nói, mẹ bật khóc nức nở, nhưng bố chỉ cau mày, lạnh giọng sửa lại:
“Không phải chết, mà là chị con sẽ thay con tục sống. Con có đồng ý hay không cũng vậy, này đã quyết rồi.”
Nói xong, bố không còn kiên nhẫn đôi co với tôi nữa, kéo mẹ rời khỏi nhà.
Tôi lại đập phá thêm một hồi rồi gục xuống sàn, bất lực.
chữ cứ vang vọng trong đầu:
Dựa vào cái gì?
2
Tôi có một người chị hơn mình tuổi, Tống Vãn Nhạc.
tôi sáu tuổi, bố mẹ về nhà rất muộn với vẻ mặt u ám.
Thấy tôi, mẹ òa khóc, ôm chặt tôi, nghẹn ngào nói:
“Nhạc Nhạc mất rồi… Tiểu , từ giờ con không còn chị nữa…”
Tôi không gì cả, nhưng thấy mẹ khóc, tôi cũng bật khóc theo.
Vừa khóc, tôi vừa chỉ vào đống búp bê cạnh:
“Chị đang ở kia mà!”
Ban đầu, bố mẹ không tin, còn mắng tôi mấy lần.
Nhưng sau khi tôi nói ra những cuộc trò bí mật giữa họ, họ bắt đầu nghi ngờ. Ban đầu họ nghĩ tôi lén nghe trộm, nhưng , họ nhận ra tôi thực sự không nói dối.
Vì Tống Vãn Nhạc luôn ở tôi.
Chị ấy vẫn về phòng ngủ như , cùng tôi học.
Những gì bố mẹ nói trong phòng đều là chị ấy kể lại cho tôi.
Chị ấy biết mình đã chết.
Nhưng mỗi khi tôi nói với người khác rằng mình nhìn thấy Tống Vãn Nhạc, họ đều nhìn tôi như nhìn một kẻ điên.
Có người còn bảo:
“Xong rồi! Nhà có hai đứa con, một đứa chết, một đứa bị thần .”
Thậm chí, có họ hàng và bạn cùng lớp nói tôi chỉ là kẻ nói dối thích gây chú ý.
Bề ngoài, họ vẫn chơi với tôi.
Nhưng tôi không ít lần nghe thấy họ thầm sau lưng.
Mỗi lần như vậy, Tống Vãn Nhạc sẽ lao vào đánh họ.
Nhưng chị ấy chỉ là một hồn ma, không thể làm tổn thương người sống.
Cùng lắm chỉ khiến họ hắt xì vài cái.
, tôi không nhắc đến của chị ấy nữa. Ngoại trừ với bố mẹ.
Trong nhà, mọi thứ vẫn như trước.
Bố mẹ chấp nhận sự tồn tại của chị ấy kể của tôi, họ không thể nhìn thấy.
Họ luôn mua đồ cho cả hai tôi.
cái chết không thể ngăn cản tình yêu họ dành cho con mình.
Tôi trở thành nối, truyền đạt suy nghĩ của Tống Vãn Nhạc cho họ.
Cho đến tôi mười sáu tuổi.
Đột nhiên, tôi không còn nhìn thấy chị ấy nữa.
Cùng lúc đó, tôi mất hai ngày ký ức.
Bố mẹ nói, Tống Vãn Nhạc đã thức tỉnh trong cơ thể tôi.
Hai ngày tôi mất , chính là thời gian chị ấy sống thay tôi.
Từ đó, mỗi lần tỉnh lại, tôi đều phát hiện vài ngày đã trôi .
Tôi và Tống Vãn Nhạc cứ thế cùng nhau chia sẻ một cơ thể, những ngày biến mất sẽ được ghi vào nhật ký để báo cho đối phương biết.
Chớp mắt đã trôi .
Chỉ là tôi không ngờ, chỉ ngắn ngủi, bố mẹ lại có thể vì chị ấy mà vứt bỏ tôi.
3
Không biết có phải tôi đã bắt đầu bài xích Tống Vãn Nhạc trong tiềm thức hay không.
Tôi cảm nhận được chị ấy ngủ rất sâu trong cơ thể mình.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nhớ đến bố mẹ nói hôm hơi thở vừa thả lỏng lập tức nghẹn lại trong lồng ngực.
Sau khi phát tiết hết cảm xúc, đầu óc tôi bỗng trở cực kỳ tỉnh táo.
Vốn dĩ tôi không phải kiểu người bộc lộ mạnh mẽ như Tống Vãn Nhạc, hành động điên cuồng ngày hôm đã là giới hạn của tôi rồi. không phải vì hoảng loạn tột độ, tôi chắn không làm ra đập phá như thế.
Rửa mặt xong, tôi đoán khi thấy tôi thức dậy, bố mẹ sẽ rất thất vọng.
nén cảm giác chua xót trong lòng, tôi mở cửa.
Quả nhiên, khoảnh khắc nhìn thấy tôi, ánh mắt bố mẹ từ mong đợi chuyển thành thất vọng.
đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bị chính bố mẹ ruột ruồng bỏ vẫn khiến trái tim tôi quặn thắt.
Căn nhà hỗn độn hôm đã được dọn dẹp sạch sẽ từ lúc nào, những đồ đạc vỡ nát cũng đã được thay thế bằng cái mới.
Tôi giữ vẻ bình tĩnh bước xuống thang, bố chỉ hừ một tiếng, thậm chí không thèm nhìn tôi.
Mẹ mấy lần định mở miệng nhưng rồi chỉ thở dài.
Đầu mũi cay xè, ngoài sự tủi thân của tôi, trong không khí còn xen lẫn hương hoa thoang thoảng.
Giữa bàn ăn có một lọ hoa ly.
Trên bàn trà trong phòng khách cũng có.
Trong nhà vệ sinh cũng có.
Thậm chí, ngay cả trên kệ bếp cũng có.
Khắp nơi đều là hoa ly – loài hoa yêu thích của Tống Vãn Nhạc.
Bố mẹ dùng cách này để cảnh cáo tôi, đồng thời cũng thể hiện sự chào đón và mong đợi đối với sự thức tỉnh của chị ấy.
Tôi nghe thấy tình yêu tôi dành cho bố mẹ tan vỡ.
Cũng nghe thấy chính bản thân mình đang sụp đổ.
Hương hoa nồng nặc, không khí ngột ngạt.
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, vội vàng xách túi chạy ra ngoài.
Khi đến cổng khu chung cư, tôi mới nhận ra mặt mình đã đẫm nước mắt.
Tôi lên xe buýt đến trường, vừa nức nở vừa nhìn khung cảnh ngoài lướt tầm mắt, giống như cuộc đời tôi trôi trong chớp mắt.
Vừa vào lớp, tôi đã bị bạn học ngạc thông báo rằng tôi đã chuyển .
Khoảnh khắc ấy, cơn phẫn nộ chưa từng có nhấn chìm tất cả tình cảm cuối cùng tôi dành cho Tống Vãn Nhạc.
4
vấn học tập nói với tôi rằng tôi không thể chuyển lần nữa.
học của tôi rất đặc biệt, một khi đã rời không thể quay lại.
Tôi bước vào giảng đường của khoa Quản trị doanh trong trạng thái mất hồn.
Những thuật ngữ chuyên xa lạ vang lên, xung quanh là những gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Tôi như thể bị ném vào một thế giới khác.
chịu đựng đến hết buổi học, trời vẫn còn sáng, nhưng tôi không hề muốn về nhà.
Tôi cứ thế lang thang vô định quanh trường.
Tâm trí rối bời, nhưng có một điều tôi có thể chắn.
Tống Vãn Nhạc đã có kế hoạch thay thế tôi từ lâu.
Bảo sao dạo này chị ấy ghi vào nhật ký ngày càng ít.
Chị ấy không muốn tôi biết những gì chị đã làm.
mãi, chân bắt đầu mỏi nhừ, tôi vô lực ngồi xuống một băng ghế ven đường, không biết theo mình làm gì.
Một là học tôi hoàn toàn xa lạ.
Một là gia đình muốn cướp thân thể tôi.
Tôi ngửa đầu tựa vào ghế, tưởng tượng mình đang được bầu trời ôm .
Ánh mắt vô thức chuyển hướng, chữ “Thư viện” đập vào mắt tôi.
Khi tôi ôm một đống sách từ thư viện bước ra, mặt trời đã lặn từ lúc nào.
Về đến nhà, mẹ đã nấu cơm xong.
Thấy tôi cầm một đống sách về Quản trị doanh, bà thoáng lúng túng.
Nhìn nét mặt mẹ, tôi có thể đoán ra ngay.
Họ biết tôi bị chuyển .
Thậm chí, có thể chính họ là người đề nghị.
Trong bữa ăn, tôi không còn cảm giác ngon miệng, chỉ có món mình thích mới ăn được vài miếng.
Mẹ cười gượng, gắng hoãn không khí:
“Chồng à, anh xem, Mộc đúng là giống hai ta, cũng thích ăn cá. Chứ Nhạc Nhạc không, con bé từ nhỏ đã không ăn đồ dưới nước rồi.”
Câu này thà không nói còn hơn.
Bầu không khí càng thêm gượng gạo.
Bố đặt chén rượu xuống, lên tiếng:
“Nghe nói con cầm rất nhiều sách Quản trị doanh về, vậy con cũng biết rồi, Nhạc Nhạc đã đổi . Nghe bố , Nhạc Nhạc thông minh, học này có thể giúp bố trong công ty. Còn con có học bây giờ, cũng chỉ như ép vịt lên cạn, chẳng có tác dụng gì cả.
Mộc , con ý bố chứ?”
Tôi khẽ gật đầu, tục lặng lẽ nhặt vài hạt cơm đưa vào miệng.
Bố mẹ thấy tôi ngoan ngoãn nghe , tưởng rằng tôi đã đồng ý.
Họ vui mừng thốt lên:
“Vậy là con đã nghĩ thông suốt rồi? Tốt quá! Mấy ngày nữa bố sẽ liên hệ với nhà thôi miên, như vậy con cuối cùng cũng có thể sống một cuộc sống bình .”
Tôi ngẩng đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm vào bố, chậm rãi hỏi:
“Là con bình , hay Tống Vãn Nhạc bình ?”
Bố hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại giãn ra, cười nói:
“Nó là chị con, hai đứa cùng chung một cơ thể, nó bình rồi, chẳng phải con cũng bình sao?”
Tôi lại gật đầu.
Trong ánh mắt vui sướng của họ, tôi nói từng chữ một:
“ có phải thiêu rụi cơ thể này, con cũng tuyệt đối không để Tống Vãn Nhạc dùng nó.”
Bố tôi bừng tỉnh, vung tay ném mạnh ly rượu xuống đất, vỡ vụn.
Ông chỉ vào tôi, tức giận đến mức thở hổn hển, rõ ràng là bị tôi chọc giận đến cực điểm.
Mẹ vừa trách móc nhìn tôi, vừa vội vàng giúp bố bình tĩnh lại.
Tôi không thể ở lại cái nhà này nữa.
ngày ngày phải sống chung với hai người luôn nhìn tôi như con mồi, chờ cơ hội cướp cơ thể tôi, tôi chắn sẽ phát điên mất.
Tôi thu dọn hành lý một cách đơn giản, lập tức chuyển vào ký túc xá trong đêm.
5
Những ngày ở ký túc xá, ban ngày tôi học, buổi tối lại vùi đầu trong thư viện, ngấu nghiến từng trang sách.
Bố tôi luôn nghĩ rằng Tống Vãn Nhạc thông minh hơn người.
Nhưng ông không hề nhận ra, tôi vốn dĩ có trí nhớ siêu phàm.
Chỉ cần là thứ tôi muốn học, chỉ một hai lần là khắc sâu trong đầu.
Trong khoảng thời gian đó, mẹ đã nhiều lần liên lạc với tôi.
Ban đầu là lẽ dịu dàng thuyết phục, sau đó bắt đầu trách móc tôi vô ơn.
Tôi không .
Tôi chỉ muốn sống thôi.
Cùng là con của họ, chỉ vì Tống Vãn Nhạc đã chết một lần, họ cảm thấy áy náy, muốn bù đắp.
Vậy họ muốn dùng sự hy sinh của tôi để hoàn thành cái gọi là bù đắp ấy sao?
Thấy tôi không lay chuyển, bố mẹ bắt đầu tìm đến một người mà tôi không thể từ chối.
Sở .
Thanh mai trúc mã của tôi.
Cũng là người tôi thầm yêu mà không bao giờ có được.
“Sở ? Cậu… sao cậu lại ở đây?”
Tôi đứng chết trân, ngỡ ngàng nhìn người con trai trước mặt.
Anh ấy không trả ngay, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ nói, giọng trầm thấp:
“Mộc , xin cậu, hãy trả Nhạc Nhạc lại cho tôi, có được không?”
Tôi chấn động.
Từng cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan thẳng lên đến đỉnh đầu.
Tôi nghe thấy chính giọng nói của mình đang run rẩy, yếu ớt đến mức gần như không còn hơi sức:
“Cái… cái gì? Nhạc Nhạc của cậu?”
Sở không nhận ra sự biến hóa trong cảm xúc của tôi, vẫn tục nói:
“Mộc , thực ra của cậu và Nhạc Nhạc, tôi đã biết từ lâu rồi.
Tôi biết cậu chắn sẽ không đồng ý, tôi xin cậu…
Tôi không thể mất cô ấy được.
Cậu đã sống bao nhiêu rồi, nhưng Nhạc Nhạc sao?
Cô ấy còn quá nhỏ khi gặp tai nạn.
Thật vất vả mới có thể sống lại trong cơ thể cậu, nhưng mới được có .
Nhỡ đâu một ngày nào đó cô ấy lại biến mất…
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy mình như sắp nghẹt thở.
Vậy , tôi xin cậu…
Chỉ cần cậu đồng ý với bác trai, bác …
Cơ thể của cậu, linh hồn của Nhạc Nhạc…
Hai người hợp lại làm một, không phải tốt hơn sao?
Tại sao cậu lại ích kỷ như vậy?”
Tôi ngạc đến mức không thể tin vào tai mình.
Cả người như bị giội một gáo nước lạnh, toàn thân cứng đờ.
Sở nhìn tôi, chậm rãi nói :
“Mộc , ta lớn lên nhau, tôi chưa bao giờ xin cậu điều gì cả.
Nhưng lần này, tôi thực sự xin cậu.
Có cần tôi quỳ xuống không?”
Nói rồi, anh ấy thật sự quỳ xuống trước mặt tôi.
Hai tay tôi run rẩy, theo phản xạ muốn đỡ anh ấy dậy.
Nhưng ngay giây sau, Sở đột nhiên siết chặt cổ tay tôi.
Mắt anh đỏ ngầu, giọng nói gấp gáp đầy khẩn:
“Mộc , cậu mau đồng ý !”
Tôi sợ hãi trước vẻ mặt hung dữ của anh ấy.
Theo bản năng vùng vẫy, nhưng tay anh quá chặt, tôi không sao thoát ra được.
Trong giây phút hoảng loạn, tôi hét lên:
“Cậu cũng muốn ép tôi chết sao?
Nói cho mọi người biết…
Đừng hòng! Tôi sẽ không chết! có người phải chết, đó phải là Tống Vãn Nhạc!”
vừa dứt, tôi lập tức hối hận.
Tôi không vì một phút nóng nảy mà đẩy mình vào nguy hiểm.
Quả nhiên, sắc mặt Sở đột ngột thay đổi.
Khuôn mặt vốn tuấn tú của anh trở méo mó, đáng sợ.
Anh nghiến răng, trừng mắt nhìn tôi, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm:
“ đã vậy, đừng trách tôi…
Tôi tuyệt đối không thể mất Nhạc Nhạc được.”
Ngay giây sau, một bàn tay nóng rực bịt chặt miệng tôi.
tôi đang ở một góc khuất trong khuôn viên trường, tôi có vùng vẫy thế nào cũng không ai phát hiện.
Tôi không thể thoát ra.
Cuối cùng, bóng tối nuốt chửng tôi.