Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ không phải, Thái tử hạ thần võ, thể cắn người chó !”
“Thái tử hạ phong thái , thể bộ dạng phóng đãng !”
“Thái tử hạ bậc cái thế lòng ta, thể tên đăng đồ tử !”
Đám thị vệ tận chứng kiến Thái tử hạ vốn đang tức giận, lại những tiếng “ thần võ”, “phong thái ”, “ cái thế” làm cho khóe miệng nhếch lên.
“Đây lệnh bài Đông .”
tấm kim bài lấp lánh đưa đến trước ta đang đẫm lệ.
Bùi Uyên không giấu ý cười: “Lần thì tin rồi chứ?!”
Thị vệ Đông cũng phụ họa: “Vị chính bậc cái thế thần võ, phong thái lời cô nương – Thái tử hạ!”
Ta lập tức nín khóc, định chạm vào kim bài, nhưng Bùi Uyên lại rụt lại khiến ta chộp hụt.
Ngay đó, đột nhiên nắm lấy cổ ta, lát thì chau mày:
“ cũng hạ thuốc?”
Thái tử đương triều dũng thiện chiến, tinh thông y thuật, từng cứu sống vô số binh sĩ vô danh thương trên chiến trường nên bá tánh ca ngợi nhân nghĩa.
Ta chỉ cần ngoan ngoãn để bắt mạch, rồi tỏ sợ hãi:
“Thái tử hạ định giết ta ?”
Bùi Uyên buông cổ ta . Với y thuật , chắc chắn đã nhìn ta trúng loại thuốc gì.
Mà loại thuốc đó tám phần đến từ .
đoán ta cũng chỉ kẻ đáng thương quý nhân sắp đặt.
Lúc , ta lại lùi bước:
“ hạ yên tâm, thần nữ tuy ngưỡng mộ người, nhưng không dám mơ tưởng đến Đông .”
Ta kéo lại áo choàng, kiên cường đứng dậy:
“Chuyện đêm qua, ta sẽ không với bất kỳ ai, hạ không cần phải khó xử.”
xong, ta lảo đảo bước cửa.
Thái tử vậy mà thật sự không ngăn ta lại – tên nam nhân tệ bạc!
Ta cố ý kéo rách áo, làm rơi miếng ngọc bội ngay trước .
Miếng ngọc bội đó khắc gia huy Thẩm gia.
Và còn khắc cả tên tự ta.
3
Ta đi thẳng ngoài không hề ngoảnh đầu lại.
Không thể để Thái tử thấy ta nửa điểm lưu luyến, nếu không, ta sẽ trở thành con mồi tầm thường.
Ta loạng choạng bước khỏi con hẻm, váy áo nhuốm máu, vết thương trên đùi âm ỉ đau.
Cuối con hẻm, lại Đoạn .
Hắn tìm thấy ta, mừng điên, lập tức chạy bay về phía ta.
Vì mất máu và mệt mỏi đêm qua, ta không kịp phản kháng đã ngất lịm vòng hắn.
Lần nữa tỉnh lại, ta đã nằm trên chiếc giường khuê phòng mình.
Phụ thân mặt mày sa sầm, mẫu thân thì khóc đến sưng cả .
Đoạn đang tự tát vào mặt mình, miệng lẩm bẩm:
“Đêm qua thuộc hạ thấy trúng phải xuân dược, nếu không dùng âm dương hòa hợp, ắt sẽ mất mạng, thuộc hạ lúc đó mới mất chừng mực!”
“Thuộc hạ thật lòng yêu thích và muốn bảo vệ , nếu không chê, thuộc hạ nguyện cầu xin cưới làm chính thê!”
Hắn cho rằng ta không còn nhớ gì khi trúng thuốc, nên dối cách hồn.
Ta yếu ớt hỏi lại: “ gì?”
Đoạn nắm chặt ta, quả quyết :