Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Liên tưởng những chuyện trước , tôi bỗng nhận ra, mình đã Phó Văn Thanh lừa rồi.

Anh ta căn bản không hề mất trí nhớ!

Vậy anh ta giả vờ mất trí để làm ?

Báo thù tôi ư?

có ai báo thù mà lại chuyển khoản điên cuồng vậy không?

Thay vì đoán mò, chi bằng hỏi thẳng.

Tôi xoay định quay lại, không ngờ Tiểu Ngữ cản lại.

Không giấu nữa, tôi nghi ngờ cô ấy là NPC lâu rồi.

“Thư ký Hứa, tổng giám đốc Phó đối chị có vẻ không bình thường.”

“Có không bình thường?”

“Giống …” Tiểu Ngữ gãi đầu, “Giống tổng tài bá đạo và hoàng yến tiểu thuyết ấy. Cô ấy chạy, anh ấy đuổi, cô ấy có cánh cũng khó thoát.”

Tôi bóp miệng Tiểu Ngữ:

“Đừng nữa, tôi không nghe.”

Dính dáng thực tế rồi.

lẽ Phó Văn Thanh vẫn tôi?

nhìn biểu hiện gần của anh ấy, rõ ràng là không hề có chút hứng thú nào tôi cả.

Ngược lại, tôi lại có chút mong chờ điều đó?

Anh ta tám phần mười là đang xác nhận xem bản thân tình cảm tôi không. 

Nếu không , sẽ ra tay trả đũa tôi.

Mưu mô thật đấy.

Thôi kệ, giải quyết xong rồi tính sổ Phó Văn Thanh sau.

nhóc cố chấp ghê.

Bình thường tôi chối khác, cần lên mạng tìm một hai lý do là xong.

Gặp ta, tôi phải trốn vệ sinh tra Google, cảm giác y làm gián điệp vậy.

Một tiếng trôi qua, tôi khô cả cổ, ta mới luyến tiếc đưa tay ra.

“Vậy ôm một cái?”

Tôi thở dài bất lực:

rồi đấy, một cái thôi.”

dang tay, tôi lập tức kéo lòng ta.

chưa kịp đứng vững, đột nhiên một lực mạnh khác lôi tôi ra.

Ngẩng đầu lên, là Phó Văn Thanh.

Anh ấy theo dõi tôi?

Phó Văn Thanh nở nụ cười nửa miệng, vẻ giống hệt lúc bắt được con mồi, không giấu nổi sự hứng thú.

“Hứa Khinh Khinh, đã không , sao ôm nhau?”

bắt cá hai tay à?”

Tôi điên cuồng nháy mắt , ra hiệu cho ta mau chạy .

Phó Văn Thanh mà phát điên thì không đùa được đâu.

không nghe, ta lạnh lùng hừ một tiếng:

“Chị, lẽ vì chối em, chị tùy tiện tìm một để lừa em sao? Em sẽ không tin đâu.”

Tên nhóc xem quá nhiều phim truyền hình rồi chăng?

Thật cho ta hai bạt tai quá.

Vừa dứt lời, Phó Văn Thanh đột nhiên hôn tôi.

Giữa sảnh lớn mấy chục , tôi thức mất .

Ngay lập tức chui tọt xuống gầm bàn, cũng không chịu ra.

Tôi, Hứa Khinh Khinh, sống hơn hai mươi năm, trải qua bao nhiêu sóng gió đều kiên cường vượt qua.

lần , tôi chết.

11

Phó Văn Thanh kiên nhẫn ngồi xổm xuống, dịu dàng dỗ dành tôi:

“Anh sai rồi, em ra .”

“Có chuyện chúng ta về sau.”

Tôi không nghe.

Đợi khi hàng không ai, tôi mới che , bò ra dưới gầm bàn.

Trên xe, Phó Văn Thanh vẫn tiếp tục xin lỗi:

“Xin lỗi, anh không nghĩ nhiều vậy, nhất thời tức giận quá.”

“Anh hứa, lần sau sẽ không thế nữa.”

Tôi nghe lọt tai câu nào.

Về , tôi cảm thấy bản thân một cái xác không hồn.

Phó Văn Thanh lặng lẽ theo sau, giúp tôi thay giày, mở cửa, kéo chăn, cuối cùng khép cửa lại.

Trước khi rời , giọng anh ấy vẫn đầy áy náy:

“Em sẽ tha thứ cho anh chứ?”

Tôi chui tọt chăn, bịt kín mọi âm thanh bên ngoài.

Nửa đêm, tôi đạp tung chăn.

Đừng là cách Phó Văn Thanh báo thù tôi đấy nhé?

Quá độc ác rồi.

Tôi lại bỏ trốn.

Lần chạy xa hơn.

Ra nước ngoài.

Nắng vàng, bãi biển, trai đẹp.

Tôi đùa thôi.

Tôi buồn ra ngoài.

biết nằm trên ghế lắc lư khách sạn, ngắm trần và trai đẹp ở bể bơi suốt nửa tháng.

Tôi phát hiện ra mình không hợp du lịch, hợp sống khách sạn, hưởng thụ cuộc sống được phục vụ tận răng.

Niềm vui của trưởng thành là: quẹt thẻ không nhíu mày.

Châu Âu nhiều trai đẹp thật.

Mỗi nước một kiểu.

Điểm chung là bắt chuyện.

Tôi vô cùng biết ơn Phó Văn Thanh vì ngày xưa đã ép tôi học thêm mấy thứ tiếng.

ngắm trai Tây nhiều rồi.

Cũng hơi chán.

Lúc , tôi để ý một anh chàng châu Á bên bể bơi.

Tám múi cơ bụng, bờ vai rộng, eo thon.

Chuẩn gu tôi luôn.

Góc nghiêng , xuất sắc!

trượt cầu trượt trên sống mũi cao thẳng quyến rũ kia quá.

diện thì…

Má ơi!

Phó Văn Thanh!

Sao anh ta lại ở ?

Tôi cảm thấy một nỗi nghẹt thở chưa từng có.

12

phòng, mày Phó Văn Thanh đen kịt, đặt điện thoại xuống trước tôi.

“Giải , câu ‘Cắt tóc xong là không giống cô ấy nữa’ có ý ?”

Tôi co rúm lại, nhát thỏ:

“Ý là em không làm thế thân nữa.”

“Vậy thì cứ là em . Dù là chủ hay thế thân, cũng đều là em, có em mà thôi.”

Hu hu… 

Quả nhiên anh ta không hề mất trí nhớ.

Tôi lừa rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương