Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chồng tôi mỗi đều biến mất bảy ngày.
Anh nói là đi công tác, nhưng bao giờ cho tôi tiễn ra sân bay.
tôi mười , tôi từng nghi ngờ điều đó.
Cho khi anh gặp tai nạn giao thông, mê bất tỉnh, một người phụ nữ khác lao phòng :
“Bác sĩ! Xin hãy cứu chồng tôi!”
Cô ta cầm trên tay một tờ giấy kiểu cũ.
Tôi mở vali anh ra, bộ quần áo thay, chùm chìa khóa — ngôi nhà khác nhau.
Khi anh tỉnh , nắm tay tôi nói:
“Cảm ơn chăm sóc anh suốt những qua.”
1.
Bàn tay tôi đang nắm chặt bỗng bị anh rút ra.
“Chăm sóc.”
Mười nhân, miệng anh chỉ gói gọn chữ “chăm sóc”.
đứng một người phụ nữ mặc váy hoa dài, vừa thấy anh tỉnh liền nhào tới ôm chầm lấy vai anh, khóc thảm thiết.
Tiếng khóc cô ta nức nở mức đứt quãng, hết “anh yêu”, “ông xã”, “cưng à” cứ tuôn ra liên tục khiến tôi nổi hết da gà.
Tôi đứng ở cuối , tay cầm túi trái cây mới mua.
Y tá thay thuốc liếc tôi một cái, cô ta đang khóc lóc như sắp ngất.
Mấy nhân phòng cũng ló đầu ra, thì thầm to nhỏ.
người nhỏ giọng nói: “Chắc là vợ cả khổ lắm đây.”
Anh ho khẽ tiếng, giọng yếu ớt, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô ta — động tác thuần thục, tự nhiên như quen làm điều đó từ rất lâu .
Người phụ nữ ấy ngẩng đầu lên, lớp trang điểm lem nhem, tôi chằm chằm nhếch môi cười.
Cô ta đứng bật dậy, chỉ tay ra cửa, giọng lạnh tanh:
“Xin lỗi, chồng tôi cần nghỉ ngơi. Phiền chị ra ngoài giúp.”
Tôi kịp mở miệng, anh gật đầu.
Anh kéo chăn định ngồi dậy, nhưng kéo trúng vết thương, đau hít mạnh một hơi.
Cô ta lập tức cúi người đỡ anh.
Tôi lùi về sau một bước.
Túi trái cây tay rơi đất, táo lăn tứ tung.
Lúc ấy, anh cuối cùng cũng chịu tôi, môi run run, nói vài chữ đứt quãng:
“Lâm Sơ, tôi và là bạn đại học… tôi… mới là vợ chồng thật sự. … cảm ơn những qua vất vả .”
“Vất vả .”
Nghe như câu nói tiễn người giúp việc nghỉ phép.
Người phụ nữ tên tựa đầu vai anh, ngón tay vẽ vòng lòng bàn tay anh, vẻ đắc ý thể che giấu.
Tôi cúi nhặt từng quả táo, từng quả một.
Đầu gối quỳ trên sàn gạch lạnh buốt, một ai đỡ.
Khi nhặt xong quả cuối cùng, tôi đứng lên, phủi bụi trên váy.
Bước cạnh , đặt túi trái cây lên tủ đầu .
Anh sững người, lẽ ngờ tôi ngoan ngoãn như vậy.
cười rạng rỡ, lông mày đuôi mắt đều cong lên.
Tôi quay người bước ra cửa, ngưỡng thì dừng , ngoái đầu hỏi một câu:
“Giấy giữa tôi và anh… ta từng đi làm ?”
Trên anh thoáng hiện một tia hoảng hốt.
vội vàng lên tiếng trước:
“Đương nhiên là ! Cô nghĩ mình là cái gì chứ? Anh ấy sớm với tôi ! Cô chẳng qua chỉ là con chim hoàng yến anh ấy nuôi ngoài mà thôi.”
Tôi gật đầu.
Lấy điện thoại ra, mở giấy chứng nhận điện tử cục dân chính.
Giơ lên trước người họ:
“Thế cái này là gì?”
Anh ho sặc sụa, trắng bệch.
lập tức biến sắc, khuôn xanh mét, hét lên lao tới định giật lấy điện thoại tôi.
Tôi nghiêng người né, cô ta hụt đà, đập đầu khung cửa.
Trán đỏ ửng lên ngay lập tức.
Cô ta ôm đầu, ngồi phịch đất, khóc ré lên.
Anh vùng vẫy định .
Tôi giơ cao điện thoại, để màn hình hướng thẳng anh.
Bình tĩnh nói:
“Ngày 20 tháng 5 2015, anh quỳ cầu tôi suốt ba tháng, miệng nói: ‘ cưới thì cưới ai khác.’”
anh trắng bệch giọt máu.
từ dưới đất bò dậy, lao tới kéo áo nhân anh, miệng gào ầm lên:
“Trần Vũ! Anh ý gì đây! phải anh nói cô ta chỉ là trợ lý anh thôi sao?!”
Trần Vũ đẩy cô ta ra, thở hổn hển.
tôi chằm chằm, môi run rẩy rất lâu mới nói được một câu:
“ ta… thể ly . Anh sẽ bồi thường cho .”
“Bồi thường.”
Tôi bật cười.