Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tống im lặng lúc lâu: “ , ngày mai tôi sẽ mang thỏa thuận .” anh ta người bước thẳng khỏi phòng .

Tống không biết rằng, tôi sớm quyết tâm anh ta . Bởi vì, anh ta căn bản không sống được bao lâu nữa.

7

Dòng suy nghĩ quá khứ trở lại, tôi không ngừng ngẫm nghĩ về mục đích Hứa Giai Giai khi tôi cú điện thoại này.

Rõ ràng có bác sĩ xử lý, tại cô ta còn phải tôi? hơn nửa năm, nước sông không phạm nước giếng, lúc này lại nhớ việc tôi?

Tôi trang điểm thật đẹp, sửa soạn kỹ càng, trợ lý Tống : “Nghe Tổng giám đốc Tống bị tai nạn xe à? Có nghiêm trọng không, ở viện nào vậy?”

Cô trợ lý có vẻ ngạc nhiên trước lời hỏi thăm tưởng như quan tâm tôi, cô ấy ngập ngừng chút: “Ở viện số 3 ạ, chị định qua đó ?”

“Ừm. Cô Hứa chị bảo qua truyền máu. Chị nghĩ thôi thì cứ coi như làm việc tốt, dù cũng thời vợ chồng, tình nghĩa ít nhiều vẫn còn.”

Bên kia nghe tôi vậy dường như thở phào nhẹ nhõm: “Dạ chị, Tổng giám đốc Tống ở phòng 302, có cần em báo trước anh ấy không ạ?”

“Không cần đâu.” tôi cúp máy. Tôi phải xem xem trong hồ lô Hứa Giai Giai rốt cuộc bán thứ thuốc .

Khi vào phòng 302, chỉ có mình Tống đang yên lặng nằm trên giường.

Đầu anh ta quấn băng gạc, ngoài không vết thương nào khác. anh ta cứ ngoài cửa sổ, không để ý tôi vào, tôi bèn khẽ gõ cửa bên trong.

Tống lại, và khi tôi, đôi anh ta mở to kinh ngạc: “Trình Trừng? em lại đây?”

Tôi dịu dàng cười anh ta: “Cô Hứa vừa điện em, anh bị tai nạn cần truyền máu, nên em qua xem .”

Trong ánh cô đơn anh ta lóe lên tia sáng, vụt tắt: “Cảm ơn em quan tâm, anh không .”

không cô Hứa đâu?”

“Chắc đóng viện phí .”

“Ồ. Anh không thì em về trước đây.” xong tôi người định .

“Em chuyển đâu vậy? Anh tìm em mãi không được.” Giọng Tống vang lên phía sau.

Tôi lại mỉm cười anh ta: “Tìm em làm ?”

Anh ta ánh lảng tránh, khi chạm phải tôi liền vội chỗ khác: “Anh… anh muốn thăm con.”

Lúc đó anh ta thăm con chẳng qua chỉ kế hoãn binh để anh ta áy náy và đề nghị . Bây giờ lại muốn thăm con ư?

Tôi không đáp lời Tống , thẳng khỏi phòng mà không ngoảnh đầu lại.

8

Vừa khỏi phòng , Hứa Giai Giai đứng ngay cửa, không biết đứng đó bao lâu. Đây lần đầu tiên tôi và cô ta đối mặt.

Cô ta trông còn đáng yêu, mỏng manh hơn trong ảnh. Nét mặt cô ta rất tinh tế, lại có vài phần giống tôi.

À không, trong Tống , có lẽ phải tôi trông giống cô ta mới đúng.

Tôi không muốn có bất kỳ dính líu nào cô ta, định người thẳng.

Hứa Giai Giai lại nhẹ nhàng tôi phía sau: “Chị Trình Trừng? Đúng chị thật à.”

Tôi bộ dạng yếu đuối, không màng thế sự cô ta, bỗng hiểu tại Tống lại luôn nhớ nhung cô ta vậy.

tôi không , cô ta lại tiếp: “Em thật không ngờ chị có thể , cảm ơn chị Trình Trừng. Em ở Bắc Kinh lạ nước lạ cái, vừa thật sự hoảng quá mới chị, không làm phiền chị chứ ạ?”

Tôi lười diễn cùng cô ta: “Anh ta không tốt , tôi trước.”

Hứa Giai Giai lại lao lên bước chặn trước mặt tôi: “Chị, thật chuyện em muốn chị, có thể làm phiền chị vài phút được không ạ?”

Ha, tôi biết ngay Hứa Giai Giai tôi chắc chắn có mục đích.

“Chuyện vậy?” Tôi nhếch miệng cười Hứa Giai Giai.

Tùy chỉnh
Danh sách chương