Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Dựa vào bước chân, đi về phía phòng !
Tôi rợn tóc gáy.
Không lẽ ta tìm chìa ?
tôi xoay vòng suy nghĩ.
Tôi lặng lẽ bước đến bàn học, cầm chiếc bên cạnh rồi trở lại sát cửa, dựa cả vào tường.
Cơ hội duy nhất để tôi giành phần thắng tấn công khi đối phương vừa cửa bước vào.
Nhưng tốt nhất vẫn … ta không tìm chìa phòng !
lục lọi khẽ khàng phòng truyền vào khiến tim tôi đập loạn.
Tôi cũng không nhớ rõ chìa phòng ở đâu.
Sau khi sửa nhà xong, tôi đã tùy tiện nhét nó ở đâu và chưa từng nghĩ sẽ có ngày cần đến.
Tôi lấy điện thoại ra, đúng như dự đoán, trên tài khoản phụ WeChat lại hiện tin nhắn .
【Cô ta phát hiện ra điều gì rồi ? Tại lại chạy vào phòng và còn trái cửa? Chết tiệt! Ban định đợi cô ta ngủ say rồi ra tay giết tiếp.】
Toàn thân tôi run rẩy không ngừng, lưng lạnh toát.
Gió đêm thổi khung cửa sổ lùa vào khiến tôi không kìm mà rùng mình.
Không rõ bao lâu sau, lục lọi phòng dần biến mất.
Nhưng bên lại không hề có bước chân. Tôi bắt sốt ruột.
ta… có tìm chìa không?
7
Không biết đã qua bao lâu, cơ tôi bắt tê cứng. Cánh tay cầm cũng dần mỏi nhừ và run rẩy.
Nhưng bên vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Không có lấy một động.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Tôi có chắc chắn một trăm phần trăm rằng bên không hề quay lại phòng ngủ chính.
Vậy thì thời gian dài như vậy… ta làm gì?
Tôi nhẹ nhàng chiếc xuống, ngồi xuống đất.
Suy nghĩ một lát, tôi lặng lẽ đến gần bậu cửa sổ.
Tôi cầm lấy cổ cao trên , rút hết khô bên ra.
Sau mang đến trước cửa, úp ngược ở .
Như vậy, chỉ cần có cửa bên , sẽ rơi xuống và phát ra âm thanh cảnh báo.
8
Sáng hôm sau tôi bừng tỉnh, nhìn thấy vẫn úp ngược bên cạnh, lòng hơi yên tâm hơn một chút.
Nhưng rồi tôi lại tức giận vì bản thân lại có ngủ thiếp đi.
Tôi ghé tai sát vào cửa, cố nghe xem bên có động tĩnh gì không.
Đột nhiên, cánh cửa bị gõ mạnh.
“ !”
“ !”
Giọng nói dịu dàng vang : “A Dư, dậy đi em ơi!”
Cơ tôi căng cứng, lùi lại vài bước, rồi mới trả lời: “Dậy rồi, dậy rồi…”
9
Dẫn con trai ra khỏi phòng , tôi thấy ngồi trên sofa.
Trên bàn ăn gần bữa sáng đã chuẩn bị sẵn.
Tôi bế con vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
Tôi bóp kem đánh răng cho con, bé nhỏ để con tự đánh răng.
Còn tôi thì vừa đánh răng, vừa tài khoản phụ WeChat để xem có tin nhắn mới nào không.
Không có.
Khoảng năm phút sau, khi tôi chuẩn bị dẫn con ra khỏi nhà vệ sinh, theo phản xạ, tôi lại WeChat phụ một lần nữa.
Lần này lại có một tin nhắn chưa đọc.
【Tôi đã bỏ thuốc ngủ vào bát cháo cô ta. Lần này nhất định phải giết chết cô ta cho bằng !】
Tôi lập tức chết đứng tại chỗ.
Gáy lạnh buốt.
Lông tơ sau cổ dựng ngược!
“Mẹ ơi, vậy ạ?”
Con trai tôi ngẩng , ánh mắt ngây thơ veo.
“Không… không cả. Mẹ chỉ vừa phát hiện mặt Đồng Đồng còn chưa rửa sạch thôi.”
Tôi lại con chiếc trước bồn rửa mặt, vòi nước…
“Ôi trời, Đồng Đồng, xin lỗi con nhé, mẹ lỡ làm ướt áo con mất rồi…”
Tôi cố tình nói to hơn thường, để đảm bảo phòng có nghe thấy.
Sau tôi bế Đồng Đồng quay lại phòng , chậm rãi thay quần áo sạch cho con.
Một lúc lâu sau, tôi mới bế Đồng Đồng bước ra :
“ ơi, Đồng Đồng sắp trễ học mẫu giáo rồi, bữa sáng mình ăn ở nhé!”
Nói xong, tôi ôm con chạy nhanh về phía cửa chính phòng .
Sau lưng vang bước chân vội vàng , kèm theo gọi với theo đầy lo lắng.
Tôi nghiến răng, ôm con chạy một mạch vào thang máy, nhấn liên tục nút đóng cửa.
Cánh cửa khép lại, ngăn cách tôi với đàn ông chỉ cách mình vài bước chân.
Tôi ngồi bệt xuống sàn thang máy, thở dài một hơi thật sâu.