Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi biết ‘tổng tài’ là , nhưng ‘tuyệt hậu’ là ý ?
Có phải là… chỉ chân què không?
Ôn trầm mặc trong vài giây, vẻ mặt kỳ lạ: “Em còn nhỏ quá, không thể nói được.”
Anh nhéo má tôi, cười nói: “Tính ra em cũng là cháu gái của anh, anh là… chú nhé?”
“Anh ơi, anh có thể đưa em đi tìm chú Lục Diệp được không? Em lạc mất chú rồi.”
“Là chú.”
“… anh chú ơi, anh giúp em điện cho ba được không? Em nhớ số của ba mà.”
“Là chú, không phải anh.”
“Nhưng anh nhìn còn trẻ mà, không giống chú hết.”
“Chú là vai vế… À mà thôi.”
“ anh chú ơi, lúc nào anh đưa em đi tìm ba được?”
Ôn nhắm mắt, hít sâu một .
“…Giờ anh đưa em đi.”
【HAHAHAHAHAHAHAHA】
【Câu nào cũng trả , mà câu nào cũng dắt mũi.】
【An An: Ý anh là anh tên là ‘Chú’ hả? Anh.】
【Năm đó… người trong mắt em chỉ có mỗi ‘ba’.】
Dưới sự đòi hỏi mạnh mẽ của tôi, chúng tôi đi quanh tiệm một vòng mà không bóng dáng chú .
Không còn cách nào, tôi đành theo Ôn một chỗ khác.
Từ xa, tôi một bóng người quen thuộc.
Tôi phấn khích, tưởng cuối cùng cũng gặp được ba rồi.
Nhưng lại gần, tôi nhận ra đó là Ôn Hư.
Ôn nhẹ nhàng đặt tôi đất, giọng dặn dò: “An An ngoan, đi tìm ba đi.”
Ôn Hư xổm , đưa tay về phía tôi: “An An lại đây, về với ba nào.”
Tôi yên không nhúc nhích.
Dưới nhắc của đám chữ ảo, tôi phát hiện bên cạnh ông là nữ chính Bạch Nguyệt Quang – chị Nguyễn Khê.
Chị vừa nhìn tôi, sắc mặt cứng lại trong một thoáng.
Nhưng rồi vẫn cúi người vẫy tay với tôi, dàng nói: “Chào An An, chị là bạn gái của ba con đó, con có thể chị là dì Khê nha~”
Tôi kéo vạt áo của Ôn , ngẩng đầu nhìn anh : “Anh ơi… ba nào đón em ?”
Sắc mặt Ôn Hư… tối sầm rõ.
9
Ông ta lạnh giọng nói: “An An, chú chính là ba của con – ba ruột của con.”
Tôi cúi đầu, cắn môi, không nói nào.
“Chẳng lẽ mẹ con chưa bao giờ nói cho con biết ba ruột là ai sao?”
Tôi do dự, rồi chầm chậm đáp: “Mẹ nói… ba là một người tốt, dàng… là mẹ có lỗi với ba.”
Tôi nhìn Ôn Hư, nửa câu sau giữ lại trong lòng.
Nhưng ông … chẳng dàng chút nào .
Lúc nào cũng hung dữ.
Ôn Hư hừ lạnh: “ ta cũng biết mình có lỗi với tôi à?”
Ông ta bước , bế tôi lên: “Nói cho ba biết, mẹ con giờ đang ở ?”
Tôi mím môi.
Mãi nhỏ giọng: “Mẹ… mất rồi.”
Cơ thể Ôn Hư cứng đờ, rồi lập tức bật cười châm chọc: “Lại bày ra chiêu đây?”
“Năm đó đúng là tôi từng vì một dự án mà đưa ta cho Lục Hạc, nhưng vì tôi biết Lục Hạc không thể động vào ta.”
“Nếu ta muốn trả thù, mấy năm qua sao không quay lại tìm tôi, lại còn lén sinh con ra?”
Nguyễn Khê nghe đến đó, mặt thoáng tái đi.
“Chú ơi, con không phải con của chú .” – tôi nghiêm túc phản bác – “Con là con gái của ba Lục Hạc.”
Trong đáy mắt Ôn Hư nổi lên tia u ám, nhưng miệng lại nở nụ cười: “Lục Hạc vốn không có khả năng sinh con. Đây là bí mật mà giới thương nghiệp ở thủ đô đều biết.”
“An An.” – một giọng nói quen thuộc vang lên từ không xa, dàng nhưng đầy sức mạnh.
Tôi ngẩng phắt đầu lên, mừng rỡ hét to: “Ba ơi!”
Ba trên xe lăn, từ xa lăn bánh lại gần: “Lại đây nào.”
Tôi giãy giụa đòi nhảy .
Ôn Hư không còn cách nào, đành thả tôi đất.
Tôi lao vào lòng ba, để ông bế tôi lên đùi.
Ba lạnh lùng nhìn Ôn Hư: “Giữa ban ngày ban mặt mà bắt con người ta đi, Ôn tổng cứ đợi thư luật sư gửi đến nhé.”
“Lục tổng cần phải tự dối lòng mình ? Rõ ràng chúng ta đều biết An An là con gái của tôi.” – Ôn Hư cười khẩy.
Ba vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Tôi không muốn lặp lại lần nữa. Trừ Ôn tổng có thể đưa ra bằng chứng, nếu không đừng nói mấy vô nghĩa.”
“Anh cản An An không cho con bé làm xét nghiệm ADN với tôi, chẳng phải vì sợ kết quả hay sao?” – giọng Ôn Hư đã có phần tức giận.
“Chưa có sự đồng ý của đương sự, Ôn tổng không có quyền làm xét nghiệm ADN.” – ba đáp, giọng vẫn điềm đạm – “Hiện giờ tôi là người giám hộ hợp pháp của An An.”
Ba đưa tay nhéo má tôi một , ra hiệu cho trợ lý bên cạnh.
Người trợ lý đưa một chiếc vương miện tinh xảo lấp lánh.
“Ba mua cho con đấy. Có thích không?”
Tôi gật đầu lia lịa, hai mắt sáng rỡ: “ này đẹp quá trời luôn!”
Dòng chữ ảo nổ tung:
【 này phải đồ chơi trẻ con , là vương miện ruby thiệt đó nha!】
【Huyết ngọc chuẩn thiên nhiên, chất lượng cực phẩm, từng được đưa ra đấu giá và lên báo nữa cơ!】
【Tổng tài mà tặng này cho con gái năm tuổi, tôi ghen đến mức không nói nên .】
【Tặng vương miện là một chuyện, tặng kèm luôn căn nhà nữa là đỉnh. Tôi chịu thua rồi.】
【Cầu xin bé An An cho tôi vô đóng vai quần chúng hai tập thôi cũng được.】
Tôi hí hửng đội vương miện lên đầu ba: “Ba đội đi! Ba đội nhìn xinh lắm á!”
Không gian xung quanh lập tức rơi vào một khoảng im lặng khó xử.
Tôi chớp mắt: “Ba không xinh hả?”
“…Xinh. Lục tổng tất nhiên là… xinh rồi.” – trợ lý nói, vẻ mặt cứng, khoé môi cứ giật giật muốn cười nhưng cố nhịn.
Ba đặt lại vương miện lên đầu tôi, bất lực thở dài: “Đi thôi, công chúa nhỏ.”
10
Lúc chú đi vệ sinh, đột nhiên mấy người vây lại, cứ khăng khăng nói chú ăn cắp đồ của một gái nào đó.
Cãi qua cãi lại một hồi, đến chú cuống cuồng chạy ra tìm tôi đã biến mất tăm.
Biết tôi Ôn dẫn đi, chú tức đến mức chửi um lên, nói nhất định phải “xử đẹp thằng họ Ôn đó”.
Ba là người giữ .
Ba cùng tôi chơi ngựa gỗ quay vòng, vòng đu quay khổng lồ, trò vượt đường chân trời, khu giải cứu ngoài không gian của Buzz Lightyear nữa.
Tuy nhiều trò không thể chơi cùng ba, nhưng chỉ cần quay đầu lại là ba đang gần đó nhìn mình – thế là cũng đủ vui rồi!
Trời bắt đầu ráng đỏ.
Tôi ngẩng lên, một mảng mây cháy tuyệt đẹp.
Một ngày… sắp kết thúc rồi.
Tôi hít hít mũi, cố nuốt vị chua đang trào lên.
Hôm nay thật sự hạnh phúc.
Chắc có thể nhớ lâu, lâu.
Ba ôm một con thú bông Stitch thật to, vẫy tôi.
Tôi lau nước mắt, định chạy bên tai chợt vang lên tiếng hốt hoảng.
Dòng chữ ảo cũng nhấp nháy liên tục, nhắc tôi cẩn thận.
Tôi quay lại nhìn – một người đàn ông lạ mặt đang đẩy xe đẩy trẻ em lao thẳng về phía tôi. Người trong công viên né tránh khắp nơi, nhưng vẫn có người va trúng.
Ông chú vừa la hét, vừa hò reo đầy phấn khích – thể định tông thẳng vào tôi.
Ba đột nhiên bật dậy khỏi xe lăn, mấy bước lao , chắn trước mặt tôi, xổm ôm chặt tôi vào lòng.
Chiếc xe đẩy đâm sầm vào lưng ba.
Ba rên một tiếng trầm đục, nhưng không hề nhúc nhích.
Người đàn ông kia nhanh chóng bảo vệ bắt giữ, thần trí rối loạn, miệng cứ lảm nhảm những câu tôi nghe không hiểu.
“Con có sao không?”
Ba cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng.
Phía sau, chú Lục Diệp ngây người, lắp bắp hỏi: “Anh… anh dậy được hả?!”
11
Ba được đưa vào bệnh viện.
Sau kiểm tra, bác sĩ nói: mấy năm qua nhờ trị liệu phục hồi tốt, thực ra ba đã có thể đi lại từ lâu rồi.
Chuyện ba vẫn xe lăn phần nhiều là vì… tâm lý.
Cha mẹ mất trong tai nạn, còn ba là người duy nhất sống sót. Ở đó trong tiềm thức, ba luôn mình không xứng đáng sống khỏe mạnh.
Nhưng chính cú va chạm bất ngờ vừa rồi, bản năng bảo vệ con gái đã khiến ba vượt qua nỗi sợ .
Chú trời trồng, một lúc sau kịp phản ứng: “…Không được, tôi phải báo cho bà nội ngay! Cháu đích tôn nhà bà cụ có thể lên rồi!”
Chú chạy ra ngoài điện.
Tôi ôm chầm lấy ba, vui sướng hét lên: “Tuyệt quá ba ơi! Cuối cùng ba không còn là tổng tài tuyệt hậu nữa rồi!”
Nụ cười trên môi ba khựng lại.
Y tá và bác sĩ ở cạnh lặng lẽ xem bệnh án rồi gõ gõ bàn phím, giả vờ chưa nghe hết.
Dòng chữ ảo cười muốn xỉu.
Gương mặt ba hiện lên vẻ… khó tả. Ba xoa đầu tôi, nhẹ giọng hỏi: “Ai dạy con ba kiểu đó hả?”
màn hình chat đang ồn ào bỗng im re tờ.
Tôi nhìn chằm chằm vào mũi giày, vội chuyển chủ đề: “Giá mà mẹ còn sống, chắc mẹ sẽ vui lắm…”
Ánh mắt ba chợt dao động.
“Ba ơi, ba… có nhớ mẹ không?”
Ba im lặng lâu, sau đó khẽ ừ một tiếng.
“Thật ra mẹ… cũng nhớ ba.”