Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Nửa năm trời cày bục mặt vì tăng ca, cuối cùng dịp 1/5. Cộng thêm sinh nhật tôi sắp tới, mẹ thương tôi, chuyển khoản cho 10 vạn , bảo tôi thoải mái đi một chuyến cho đã.

Tôi xin nghỉ phép 4 , định cùng bạn trai đi Vân Nam 11 .

Đặt xong vé bay, tôi gửi thông tin cho anh ta. Lập , anh ta ném đũa xuống bàn, vẻ mặt không thể tin nổi:

“Em không bị điên đấy chứ? Một vé bay 4500 á?”

quán ăn đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Tôi ngượng chín mặt, khẽ kéo tay anh ta, hạ giọng xuống bảo anh ta nói nhỏ thôi.

“Bây giờ vé bay khan hiếm, không còn vé phổ thông nữa, em thể mua vé thương gia. Bay 4 tiếng là nơi .”

là lần đầu tiên ta đi du lịch cùng nhau, em muốn hành trình của mình thoải mái một chút.”

“Hủy vé ngay lập ! Em làm gì kiêu kì thế hả? Không thể mua vé giường cứng 400 à?”

Tôi kiên nhẫn giải thích cho anh ta rằng vé giường cứng khởi hành lúc hai giờ rưỡi sáng, mất 20 tiếng di chuyển, ở giữa còn phải đổi chờ thêm 6 tiếng nữa. Chuyến đi 11 , tính mất ít nhất 3 ngồi trên , mệt rút ngắn thời gian vui , hà cớ gì phải thế?

Tôi thà thêm chút tiền, tôi khoác tay anh ta, nũng nịu nói: “Ôi, mình đi là để vui vẻ, chứ phải để đi chịu khổ.”

Bạn trai tôi – Lưu Tường, cười khẩy một tiếng.

“Hừ, em đúng là lắm tiền thật.”

“Mỗi tháng anh kiếm 8000 , hai vé bay của em đã bằng tháng lương của anh đấy! Đầu óc em úng nước à, biết tiết kiệm là gì !”

Tôi bỗng nhiên nổi đóa. Anh ta bị cắt giảm nhân sự nửa năm trời không tìm việc làm. Tiền thuê nhà và sinh hoạt phí khi sống chung đều là tôi trả. Gần anh ta mới tìm việc, tôi biết anh ta đang kẹt tiền.

Vì thế, tiền vé bay lần này tôi chịu, tiền khách sạn tôi chịu. Ngoài , các phí du lịch khác, tôi góp 6 phần anh ta góp 4.

Cách hai , anh ta còn nói muốn để dành tiền mua nhà, bảo tôi nhiều cho chuyến đi.

Tôi lại lùi một bước, tôi 7 phần anh ta 3.

Anh ta nói công việc mới bận rộn, tôi liền nói tôi sẽ tự lên kế hoạch toàn bộ hành trình, anh ta việc đi theo tôi , phần lớn phí tôi đều bao, anh ta phải bao nhiêu tiền .

Anh ta lấy tư cách gì ở gào mồm lên với tôi?

Hóa tôi tiền công sức còn bị chửi rủa à?

Không màng mặt mũi, tôi đẩy anh ta , đập bàn tỏ vẻ bất mãn:

“Tôi phải lo hưởng thụ cho mình, vé của anh tôi phải mua sao?”

“Lùi một vạn bước nói, tôi tiêu tiền của tôi mua vé của tôi, liên quan gì anh?”

Anh ta càng đà, rướn cổ lên gào to :

tiền của em? Tiền của em phải tiền của anh sao?”

Tôi bật cười: “Tiền của tôi là tiền của tôi, liên quan gì anh?”

“Sau này kết hôn, nếu em vẫn xa xỉ lãng phí thế này, anh làm sao nuôi nổi em?”

Anh ta một tháng 8 nghìn, tôi một tháng 8 nghìn. Nửa năm trời nay, anh ta tiêu tiền của tôi còn nhiều tiền của anh ta cho tôi.

Tôi nuôi anh ta thì đúng , tôi còn nói gì, anh ta lắm mồm lắm miệng làm quái gì?

Ngực tôi nghẹn lại, nén giận nói:

“Lưu Tường, mẹ tôi chuyển cho 10 vạn , tôi tiêu xài vượt quá khả năng của mình.”

phải nào đi , lần này thôi, nữa sinh nhật tôi sắp tới .”

Anh ta lập đứng bật dậy, trợn trừng mắt nhìn tôi, như thể tôi nói điều gì vô lý không tưởng:

gì? 10 vạn ?”

“Em tiền mua vé bay, bằng mua cho anh một ô tô đi!”

Công ty mới của anh ta cách chỗ tôi ở 20 cây số, anh ta lải nhải muốn mua một chiếc xe năng lượng mới để đi lại thuận tiện, đòi tôi tài trợ một ít, tôi không đồng ý.

“Anh bệnh à? Tôi nói lại lần nữa, là tiền của tôi, dựa vào phải mua xe cho anh!”

Tôi đứng dậy, giọng còn to anh ta:

, nếu anh chê đắt, anh ngồi giường cứng đi, tôi ngồi bay!”

Tôi mức nuốt nổi miếng lẩu nào, xách túi về thẳng nhà.

Tùy chỉnh
Danh sách chương