Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Người phía bắt nóng ruột:
“Mấy người không vội, tụi tôi còn vội đấy!”
“Cô gái à, đi cho xong. Nhìn sáng sủa mà hành xử khó coi thật.”
“Còn không đi là tôi cảnh sát bây giờ đấy!”
Nhìn đám người xung quanh càng lúc càng đông, nếu không thì rõ là không xong.
Tôi đành nghiến răng, chuyển khoản cho hắn.
Hắn buông , cợt:
“Đấy, có thế chứ. Ra đường biết điều.”
xe lại, tôi càng nghĩ càng tức.
này — tuyệt đối không thể để yên như được.
Chặng đường đó không còn xảy ra bất ngờ nữa.
Tới cổng khu chung cư, tôi vừa định rẽ xe xuống hầm gửi,thì bất ngờ thấy… bóng người quen thuộc đang đứng cổng.
Là vợ chồng Trương Ngọc và thằng con trai — đang đứng ngó nghiêng tìm kiếm đó.
cô ta nhận ra chiếc xe của tôi, lao thẳng tới.
Tôi chỉ hạ kính xuống một khe — vừa đủ để nghe được tiếng Trương Ngọc đang gào ầm bên ngoài:
“Chó nhà cô cắn con tôi bị thương rồi! cô nó đi phòng dại ngay lập tức!”
4
Tôi nghiến răng, bật lại:
“Cô vớ vẩn cái đấy? Chó nhà tôi từ đến cuối ngồi ghế phụ, con cô thậm chí còn không chạm vào được một cọng lông!”
Vừa dứt lời, Trương Ngọc kéo con trai dúi sát kính xe.
Tôi thoáng sững người — trên thằng bé thật sự có hai vết răng in rõ.
Đúng lúc ấy, mẹ tôi từ khu nhà đi ra trông thấy xe tôi tên tôi.
Chẳng hiểu từ đâu, Trương Ngọc như vớ được cọng rơm cuối cùng, nhào ôm lấy mẹ tôi, nước mắt ngắn dài:
“Dì ơi! Con gái dì nuôi chó dữ cắn con tôi bị thương rồi. Nếu không đi phòng, lỡ có thì… các người gánh nổi không?”
Người xung quanh bắt tụ lại xem, bàn tán xì xào.
Tôi vội bảo mẹ về , này để tôi xử lý.
đó tôi chở cả người nhà Trương Ngọc đến trạm vaccine phòng dại.
Không vì tôi nhận sai.
Mà vì tôi biết — muốn lật lại ván cờ này, tôi cần một nước đi chắc chắn.
Nhưng lần này, tôi khôn ra rồi.
đến trạm phòng, tôi âm thầm cho một người bạn học cũ đang đó, dặn dò vài câu.
Trương Ngọc dẫn con trai vào , bạn tôi hỏi:
“Vết thương này là chó lớn cắn hay chó cắn ?”
“Nếu cô khai không đúng sự thật, đến lúc có thì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Cô ấy lại khéo léo hỏi thêm vài câu nữa, ra vẻ nghiêm trọng, khiến Trương Ngọc bắt luống cuống.
Cuối cùng, cô ta buột miệng thật:
“Là… chó lớn cắn, mau cho con tôi đi!”
đó lại chỉ về phía tôi, quát :
“Cô đứng đó ! Mau đi đóng đi chứ!”
Tôi bật lạnh:
“Chó lớn cắn mà? thì liên quan đến con chó nhà tôi?”
Trương Ngọc lúc này mới sực nhớ ra — mình lỡ miệng.
“Không không! Tôi nhớ nhầm rồi! Là chó , là chó cắn!”
Người bên cạnh phá :
“Tôi cô này, mẹ mà đến cả con mình bị con chó nào cắn còn không biết à?”
“Thôi thôi, nhanh đi, đừng để người ta cho thối mặt nữa!”
Chồng cô ta thấy vợ mình bị mỉa mai như , không chịu nổi mất mặt, đành lặng lẽ tự đi đóng .
xong, tôi đang chuẩn bị rời đi, thì Trương Ngọc lại một lần nữa chắn xe tôi.
“Nếu không vì cô, bọn tôi không ngồi nhờ xe cô. Nếu không ngồi xe cô, con tôi không bị chó nhà người khác cắn!”
“Bây giờ chúng tôi đến nơi xa lạ, sạn thì đều hết phòng, cô là đồng nghiệp mà, lẽ nào lại không cho bọn tôi chỗ ngủ nghỉ?”
Đến lúc này, tôi cuối cùng nhận ra âm mưu ngay từ :
Trương Ngọc không tiện đường nhờ xe, mà cố tình bám theo để tìm cơ hội ăn chực nhà tôi.
Nhớ lại chiếc xe bị cô ta và con bẩn, còn bị tôi ép đền oan 1000 tệ, lửa giận tôi bùng , nhưng bỗng nảy ra một ý tưởng.
Tôi dịu dàng:
“Được chứ, tôi sẽ sắp xếp chỗ cho cả nhà người.
Chỉ sợ đến lúc đó… chính cô lại chê không nổi thôi.”
Trương Ngọc mắt sáng rỡ, vui mừng đáp:
“Sao có thể! Yên tâm đi, bọn tôi không kén chọn đâu, có chỗ là được rồi!”
Thế là tôi cả nhà cô ta đến… sạn năm sao do tôi chủ.
Đến sạn, việc tiên tôi là bảng giá phòng cho Trương Ngọc xem.
Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, cô ta thậm chí chẳng buồn liếc một cái, ném sang một bên.
“Toàn đồng nghiệp với nhau, sao cô lại nỡ thu của tôi chứ~”
“Nhà cô đúng là giàu thật, mở cả sạn xịn như .
Yên tâm, lần này tớ sẽ quảng bá miễn phí cho cô trên vòng bạn bè luôn!”
cả nhà người phòng, chưa được bao lâu món ầm ầm.
Chỉ chưa đầy nửa tiếng, nhân viên dọn phòng báo về:
Phòng gần như bị phá tan hoang.
Đồng thời, họ nghe được cuộc đối thoại giữa hai vợ chồng lúc phục vụ.
Chồng Trương Ngọc có vẻ còn giữ chút ý tứ:
“Em xem, nhỡ đâu lúc trả phòng họ đòi thì sao bây giờ?”
Còn Trương Ngọc thì khẩy:
“Đòi mà đòi! Em ngồi xe cô ta về đây là vì biết rõ con bé đó là đứa lắm .
công ty nó tặng túi mười mấy hai chục triệu như cho không ấy.
Người giàu chẳng bao giờ tính toán mấy thứ vụn vặt đâu mà lo!”
Hai ngày tiếp theo, cả gia đình sống như đi nghỉ dưỡng: ăn uống món không tiếc , vui chơi sung sướng chẳng khác nào VIP.
Đến ngày chuẩn bị rời đi, họ thậm chí thu dọn sạch những món có thể mang phòng, từ dép đi nhà, khăn mặt, đến nước hoa mini, muỗng nĩa…
Nhưng vừa kéo vali xuống sảnh,
bị nhân viên lễ tân chặn lại ngay cửa.
“Xin lỗi quý , phiền chị thanh toán chi phí phòng rời sạn.”
Thấy nhân viên lễ tân ra hóa đơn hơn 5.000 tệ, sắc mặt Trương Ngọc xanh lè như tàu lá.
“Các người có nhầm không ? Tôi là bạn của cô chủ các người đó!”
Vừa , người nhà cô ta định lén lút chuồn ra ngoài.
Nhưng bị bảo vệ chặn lại ngay tại chỗ.