Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vì muốn chữa trị cháu, mẹ tôi chạy khắp các bệnh viện, thử đủ mọi phương pháp.
Cuối , cắn răng đưa một quyết định táo bạo— mua hẳn một căn nhà !
đến mùa đông, mẹ tôi lại đưa cháu bay đến , và kỳ diệu thay, bệnh viêm mũi của bé tự nhiên biến mất.
Ba mẹ chồng tôi không chịu thua kém, nhanh chóng mua một căn hộ trong khu với mẹ tôi, nói rằng họ đã quá ngán ngẩm thời tiết khắc nghiệt của miền Bắc.
Từ , bốn người lớn biến thành căn địa, vui chơi quên lối về.
Người thảm nhất chính là tôi và Quang.
Hằng ngày, chúng tôi phải bươn chải giữa không khí ô nhiễm, vất vả kiếm tiền trong cái lạnh khô khốc của mùa đông.
Mỗi lần mở điện thoại, bảng tin WeChat của tôi lại đầy ắp hình ảnh mẹ, con gái và ba mẹ chồng tận hưởng ánh nắng, bãi biển, hàng dừa .
tôi và Quang thì vừa nhớ con, vừa nhớ người thân, hai đứa ôm nhau an ủi, than thở khổ sở…
“Cố chịu thêm vài tháng , đến Tết mình bay qua!” Tôi tự động viên bản thân.
Quang nhanh chóng bấm vài con số trên máy tính, mặt tái xanh tàu lá, nghẹn ngào nói:
“Giá vé Tết đắt quá… Hai đứa mình không đủ tiền bay đâu…”
Tôi: “…”
Từ , hai vợ chồng có thêm động lực để lao đầu vào kiếm tiền!
Lúc , tôi đã rất lâu không gặp ba, ông chắc không cần tôi bận tâm .
Nhưng không ngờ, chẳng bao lâu , tôi lại bất ngờ chạm mặt ông trên đường.
Ông vẫn mang dáng vẻ tiều tụy, thất bại, trông vô xuống dốc.
19
Hôm trời lạnh cắt da cắt thịt, lãnh đạo tôi tan làm sớm, nhờ tôi đại diện phòng ban đến thăm một đồng nghiệp đang ốm.
Tôi vui vẻ nhận lời, tính xong sẽ đi xem phim với Quang.
Đến gần nhà đồng nghiệp, tôi mới nhận khu cách nhà của nội không xa.
Nghe nói khi bán căn nhà, ba tôi đã dọn đến sống hẳn mẹ của Ngụy .
Tuy nghĩ vậy, nhưng tôi rằng khó có chuyện tình cờ gặp ông.
Không ngờ, khi tôi vừa xong , ngoài, lại chạm mặt ba ngay trên phố.
Ông mặc áo quần mỏng manh, dáng vẻ già nua, đi loạng choạng.
Trong tay ông xách vài túi nilon, bên trong hình là bánh nướng, thịt kho, mấy món ăn sẵn đơn giản.
Dáng đi của ông có vẻ lạ, thể chân phải không linh hoạt.
Tim tôi trầm xuống, tiến lên gọi:
“Ba, trùng hợp thật đấy.”
Ba tôi ngẩng lên, tôi thì vừa mừng rỡ, vừa lúng túng, nói:
“Lị Lị , sao con lại đây?”
Nghe tôi giải thích sơ qua, ánh mắt ông tối sầm lại, nói:
“Vậy , con lo công đi.”
Tôi thở dài, đến đỡ lấy cánh tay ông:
“Để con đưa ba về.”
Ba tôi do dự một chút, nhưng cuối vẫn không từ chối.
Hai cha con nhau về căn nhà .
vào trong, tôi cách bài trí vẫn , có điều căn nhà bừa bộn hơn rất nhiều, có một mùi ẩm mốc khó chịu.
Căn nhà trông chẳng giống nơi có phụ nữ chút nào, tôi không khỏi thắc mắc.
Mẹ của Ngụy đâu?
Tại sao không ta nhà?
Ba tôi đặt túi thức ăn xuống, có chút ngại ngùng nói:
“Nhà hơi bừa, lát ba dọn dẹp. mà, con bao lâu chưa quay lại đây?”
Tôi nghĩ bụng, ba dám hỏi câu ?
Từ khi căn nhà chuyển sang tên Ngụy , tôi đã không chân đến đây .
Ba tôi thoáng nhìn biểu cảm của tôi, nhận mình lỡ lời, liền cúi đầu im lặng.
Tôi ông có phần đáng thương, đành hỏi:
“Mẹ của Ngụy đâu?”
Ba tôi trầm mặc một lúc, đáp ngắn gọn:
“ ngoài , đừng nhắc đến ấy .”
vội đổi đề tài:
“, bé con khỏe không? Mẹ con thế nào ?”
Tôi đáp:
“Đều rất tốt. Mẹ con đang , vừa vào đông là đi luôn, vui đến mức quên cả đường về.”
Vừa nói, tôi vừa lấy điện thoại , mở ảnh ba xem.
Trong ảnh, mẹ tôi ăn mặc thanh lịch, ôm cháu trong lòng, cười rạng rỡ.
Ba tôi nhìn mấy tấm ảnh, sắc mặt dần trùng xuống, nói một câu:
“Vậy thì tốt. cần sống tốt là được.”
ông thở dài:
“Con đi làm đi, đừng chậm trễ công . Công rất quan trọng.”
Tôi gật đầu, giúp ông dọn dẹp sơ qua căn nhà, nói:
“Ba có gì thì gọi con nhé. Tạm biệt, ba.”
Trước khi rời đi, tôi thoáng hốc mắt ba đỏ lên.
Tôi khẽ thở dài.
Sớm biết có ngày hôm nay, vậy lúc trước cần gì phải làm khổ nhau thế?