Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

04.

Rất nhanh tôi hiểu câu “hãy suy nghĩ kỹ” của Phó Tư Nguyên có nghĩa gì.

Lần về nước, tôi mang nhiệm vụ đang việc ở nước ngoài, muốn mở rộng thị trường tại Trung Quốc và đặc biệt cử tôi về xây dựng quan hệ.

Không ngờ, cửa ải tiên chính là Phó Tư Nguyên.

“Bác Phó đâu?” Tôi cố gắng giữ nguyên tác phong chuyên nghiệp, nghiến răng mỉm : “Tôi nhớ đứng tập đoàn Phó là bác Phó mà.”

Phó Tư Nguyên cầm thìa nhỏ khuấy cà phê, cả lười biếng dựa vào ghế: “Rõ ràng là nhớ sai rồi, năm ngoái tập đoàn Phó thay đổi chủ sở hữu.”

“Không ai nói tôi chuyện .”

Phó Tư Nguyên lúc mới ngẩng liếc nhìn tôi, như không : “Không muốn biết thì luôn có cách không biết.”

Tôi nghẹn lời, cố chuyển chủ đề: “Không , nói chuyện ai cũng . Tôi có bản kế hoạch, không biết Tổng Phó có thời gian…”

Phó Tư Nguyên thẳng thừng ngắt lời: “Không có thời gian.”

Tôi nhịn cơn giận muốn ném chiếc cặp vào cậu ta, kìm nén nói tiếp: “Tổng Phó, hợp tác giữa hai không cần thiết liên quan ân oán cá nhân chứ.”

Phó Tư Nguyên không lay động: “Tôi thấy rất cần thiết. Khi nào đồng việc tôi nói trước , hãy bàn chuyện hợp tác.”

“Cậu nằm mơ!”

Cuối cùng tôi không kiềm chế , bật dậy, đá mạnh vào gối Phó Tư Nguyên, sau đập mạnh cửa phòng việc của cậu ta mà rời , bước đầy khí thế.

Chỉ là rất nhanh tôi cảm thấy không nên đá cậu ta. Bởi vì khi tôi muốn tránh Phó Tư Nguyên và tiếp xúc các khác, các của những đều chối.

Cuối cùng là tổng của tập đoàn Hành Dịch tốt bụng nói cho tôi biết, có đặt điều, không ai phép hợp tác tôi.

Tôi nghĩ là Phó Tư Nguyên, tức nghiến răng, cố tình gây chia rẽ: “Các anh vài lớn thế , có cần sợ cậu ta như không?”

tổng của Hành Dịch lại đầy vị: “Đối các , có đơn hàng hay không cũng , hiếm khi có yêu cầu, chúng tôi không dám phá hỏng chuyện của cậu ta.”

tôi lại mang tâm trạng mù mịt và đầy phẫn nộ quay lại tập đoàn Phó. Phó Tư Nguyên có lẽ thay bộ quần áo khác, vết giày tôi lại không còn, sắc cậu ta còn tệ hơn cả tôi.

“Lúc thì mạnh miệng lắm, lại quay lại rồi?” Phó Tư Nguyên châm chọc.

Tôi nghe , cũng phá hỏng bình đựng nước, không khách khí nói: “Chúng ta đều là trưởng thành rồi, cậu cứ nói rõ muốn thế nào mới chịu ký hợp đồng ?”

Phó Tư Nguyên giọng điệu cứng rắn: “Chẳng nói rồi , chia rẽ Đỗ Viên và Lâm Mộc.”

Tôi cũng cứng rắn đáp lại: “Điều không thể.”

mời cho.”

Cuộc nói chuyện lại bị cắt ngang, tôi cắn môi, phẫn nộ nói: “Phó Tư Nguyên, chúng ta cứ chờ xem!”

Thực tế chứng minh, khi tôi dày lên thì thật sự rất dày.

Tôi bắt hành động bám đuôi Phó Tư Nguyên hàng ngày. Cậu ta , tôi ; cậu ta gặp gỡ, tôi ; cậu ta về nhà, tôi cũng .

Tóm lại, chỉ cần có Phó Tư Nguyên, tìm một lúc là thấy bóng dáng tôi.

Bạn bè nhìn thấy tôi và cậu ta lúc nào cũng như hình bóng, ai nấy đều kinh ngạc.

Đỗ Viên cũng tìm tôi vài lần, hỏi tôi và Phó Tư Nguyên có chuyện gì xảy ra.

Mỗi lần như , nhìn vẻ ngây thơ của bạn thân, tôi chỉ muốn ôm lấy ấy mà khóc nức nở –

Có thể có chuyện gì chứ! Chẳng là Phó Tư Nguyên nhỏ cậu, lớn lên vẫn muốn lợi dụng tôi lừa cậu, kết quả bị tôi chối thẳng thừng, cuối cùng xấu hổ mà hành hạ tôi !

nghĩ là , tôi lại che giấu cho Phó Tư Nguyên. Câu nói “vợ bạn không đùa” giờ Phó Tư Nguyên không đùa mà là , chuyện truyền ra ngoài, bạn bè còn ?

Dù tôi và Phó Tư Nguyên có bao nhiêu mâu thuẫn lớn, nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm vẫn còn .

“Tôi thật sự càng ngày càng tốt bụng.” Tôi lẩm bẩm, tựa vào cửa, nheo mắt tìm kiếm bóng dáng Phó Tư Nguyên trong ánh đèn màu sắc lấp lánh.

Giọng nói và giai điệu quen thuộc lại vang lên –

Khi mắt cậu nheo lại khi , khi cậu uống Coca và khi cậu cãi vã… 

Tùy chỉnh
Danh sách chương