Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Sắc Tống trắng bệch như giấy, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
Tôi giơ , khẽ đẩy ngón suýt chạm vào mình của hắn ra.
“Tất ra ngoài.”
Tôi liếc ra hiệu những người còn lại trong phòng.
Tống như nhận được thánh chỉ, lập tức quát đám người đang hóng chuyện:
“Nghe thấy chưa, cút hết ra ngoài, ngay lập tức!”
Mấy gã kia giật nảy mình, vội vàng túm lấy cà phê điện thoại trên bàn, cúi gằm đầu, men sát mép tường lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Khi đi ngang qua tôi, ánh họ lộ rõ vẻ khinh thường vui sướng khi thấy người gặp họa.
Chắc chắn họ nghĩ rằng, tôi đuổi người ra ngoài là để tạo cơ hội “riêng tư” Cố Ngôn Trạch, nhằm “ đuổi” hắn.
Đúng là ngu ngốc hết chỗ nói.
Cố Ngôn Trạch vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn đồng nghiệp lần lượt rút đi, gương đang làm bộ tội nghiệp liền thay bằng vẻ đắc ý “quả nhiên là ”.
Hắn thậm chí còn ra hiệu về phía cửa, khóe miệng cong cao, còn nhép miệng châm chọc.
“Thấy chưa, tôi đã nói , con vịt xấu xí không cam tâm, bị tôi mắng vẫn đòi ở lại riêng tôi.”
Giám đốc Tần ngượng ngùng ho một : “ giám đốc Tống, giám đốc Thẩm ấy…”
Tống hít mạnh một hơi, quát to: “Cố Ngôn Trạch, cậu im miệng tôi! Cậu biết mình đang nói chuyện ai không?”
Cố Ngôn Trạch ưỡn cổ lên, đầy vẻ bất phục.
“ giám đốc Tống, tôi sao không biết? Chính là người quấy rối tôi – Thẩm Tĩnh Thư này chứ ai!”
“Tối qua tôi đã nói rất rõ ràng , tôi bạn gái, dù là làm mai giúp ta, tôi cũng không đồng ý.”
“ việc là việc, cuộc sống là cuộc sống, dù là sếp thì cũng không thể can thiệp chuyện riêng tư của nhân viên.”
Hắn quay sang nhìn tôi: “Nếu còn tiếp tục như thế, tôi sẽ đăng hết mấy chuyện xấu xa của lên nhóm , để hai bên ty cùng phán xét!”
Tôi đen , chứ, trí tưởng tượng phong phú mức vô địch .
Chuyện xấu xa của tôi? Chỉ là một lời mời kết bạn thôi sao?
Tống gần như hét lên cắt ngang hắn.
“ cậu mọc trên đầu à? Đây là giám đốc Thẩm của ty bên A, giám đốc Thẩm Tĩnh Thư đấy!”
“Người đứng đầu nhất của này, tám chục triệu là do giám đốc Thẩm gật đầu duyệt, cậu là thá dám nói chuyện kiểu người ta?”
“Người ta tài sản trăm triệu, là nữ hoàng kim cương nổi nhất thành phố này, bao nhiêu thiếu gia con nhà giàu, ngôi sao nổi xếp hàng đuổi, lượt cậu chắc?”
“Cậu còn dám vu oan giám đốc Thẩm quấy rối cậu? Tôi thấy cậu đúng là bị điên !”
6
Tống gào khản giọng, nước bọt bắn tung tóe.
ấy thực sự không thể nhịn thêm được nữa, để thằng ngốc này nói tiếp thì Sáng Tạo Nhuệ Phong mai chắc phải đóng cửa.
“ giám đốc Thẩm của ty bên A?”
Đôi Cố Ngôn Trạch khi nãy còn tràn đầy khinh thường khó chịu, giờ lập tức trợn trừng, đồng tử như rung lên.
Hắn nhìn chằm chằm tôi, miệng hơi há ra, như thể không tin được lời Tống nói.
Giám đốc Tần đúng lúc lên , giọng trầm ổn: “Đúng , Cố Ngôn Trạch, đây là giám đốc Thẩm Tĩnh Thư của ty, người phụ trách phê duyệt cuối cùng lần này. Hồ sơ là do chính giám đốc Thẩm xem xét kiểm duyệt.”
“Hồ sơ ?”
Cố Ngôn Trạch lặp lại, giọng lí nhí, từ trắng chuyển sang đỏ, lại từ đỏ tái về trắng.
Dưới lớp bối rối kinh ngạc kia, tôi thậm chí còn bắt gặp một tia… hớn hở?
Ánh hắn thoáng lóe lên, sống lưng như vô thức thẳng lên một chút.
Bộ dạng lưu manh vừa bỗng chốc biến mất, khí chất người cũng thay đổi luôn.
Hừ.
Tôi chẳng buồn nhìn lật như bánh tráng của hắn, bước thẳng ghế chủ tọa ngồi xuống.
Giám đốc Tần Tống vội vàng đứng hai bên sau lưng tôi.
“Ngồi đi.”
Tôi chỉ về phía ghế đối diện.
Trên Cố Ngôn Trạch cố nặn ra nụ cười hắn là vừa chừng mực lại vừa chút ngượng ngùng dễ thương.
“Giám đốc Thẩm, chuyện vừa đúng là hiểu lầm, tôi cũng đâu cố tình không chấp nhận kết bạn, thật sự không nghĩ lại còn trẻ như .”
“ đã thành tâm như thế, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại về .”
Không ngờ nước này hắn vẫn còn nghĩ tôi đang muốn đuổi hắn, đầu óc hắn bị ?
Tôi chẳng buồn nghe mấy lời nhảm nhí , trực tiếp ném túi hồ sơ trong xuống bàn họp.
không , nhưng đủ dọa người ta giật mình.
Tôi rút ra một bản in trong , chính là tập tài liệu hắn từng gửi lên nhóm .
Tôi lật trang quan trọng, ngón nện mạnh lên đơn vị dữ liệu chói kia.
“Cố Ngôn Trạch, tổ trưởng Cố.”
Tôi lạnh giọng nói: “Sáng Tạo Nhuệ Phong các anh làm việc kiểu này sao?”
“Một đơn vị dữ liệu cơ bản mức không thể cơ bản hơn – tấn – lại viết thành kilôgam, dấu thập phân lệch ba số?”
“Anh biết chuyện này ý nghĩa không?”
“Nếu cứ số liệu sai để mua vật tư, một tám chục triệu, phần chênh lệch trong tính toán chi phí sẽ cỡ nào?”
“Vật tư thi sẽ lệch mức nào?”