Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
trước, chính trong thứ mùi này, tôi đã bị hà.nh h.ạ suốt ba ngày rồi c.h.ế.t đi.
Tôi siết chặt nắm , tâm trạng không nào bình tĩnh lại được.
21
La Hân liếc nhìn vào trong, cố gắng chịu đựng cảm giác ghê tởm nghe hắn nói hết.
Sau đó, cô nói rằng cô phải đi trước, sẽ quay lại thêm đồ dùng sinh hoạt cho hắn.
Gã vô gia cư tràn đầy cảm kích, liên tục gật đầu.
La Hân nhanh chóng lên , đạp ga chạy đi.
Gã vô gia cư đứng bên vệ đường, dõi theo cô ta rời đi, mãi vẫn không nhúc nhích.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng hưng phấn và kích động trong mắt thì không che giấu nổi.
Tựa như mảnh đất khô cằn đã lâu, cuối cùng cũng gặp được cơn mưa mát lành.
Tôi hít một hơi sâu, đạp ga trở về nhà.
Buổi , đúng như lời hứa, La Hân chiếu, chăn và một số đồ dùng sinh hoạt khác đến cho hắn.
Gã vô gia cư kích động đến mức chộp lấy cô, không ngừng cảm ơn.
La Hân đến run rẩy, nhưng cô ta không dám rút về.
cô ta tỏ thái độ ghê tởm, gã vô gia cư sẽ nghĩ rằng cô ta chỉ đang giả vờ, trong lòng vẫn khinh thường hắn.
những kẻ có ý đồ chuyện này, hắn sẽ không hợp tác khen ngợi cô nữa, thì tất công sức đều đổ sông đổ bể.
Thấy La Hân không rút lại, trên gương mặt gã vô gia cư nở một nụ cười rạng rỡ.
Nhưng vì gương mặt hắn đã bị hủy hoại, nên nụ cười ấy trông càng đáng hơn.
La Hân cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói vài câu khách sáo rồi rời đi.
Lên rồi, tôi thấy cô ta đóng kín cửa sổ bên phía hắn. Sau đó lấy khăn ướt ra lau hết lần này đến lần khác, rồi ném tất ra từ cửa sổ bên kia.
Chẳng mấy chốc, dưới đất đầy những chiếc khăn ướt.
Nhưng có vẻ như vẫn chưa đủ cô ta cảm thấy sạch sẽ.
Về đến nhà, cô ta chẳng buồn đóng cửa, lao thẳng vào phòng tắm, tắm rửa thật lâu mới chịu bước ra.
Chỉ mới bị hắn nắm một lần mà cô ta đã cảm thấy bẩn đến .
bị hắn đè xuống thì sao?
Tôi đột nhiên rất muốn , lúc đó cô ta sẽ có phản ứng gì.
22
La Hân đã đồ đến tặng suốt mấy ngày liền, mà vẫn không có chút động tĩnh nào.
Cô ta tự chụp ảnh, đăng lên trang cá nhân và nhóm chat, nhận được toàn những lời khen từ những quen cũ.
Nhưng đó không phải thứ cô ta muốn.
Cô ta thậm chí còn tự quay video đăng lên TikTok thu hút chú ý, nhưng lại chẳng có tí lưu lượng nào.
Mỗi ngày cứ tiếp tục này, tiền cũng đã tiêu tốn không ít, khiến cô ta bắt đầu sốt ruột.
nên, cô ta quyết định sau này chỉ đến tặng đồ hai đến ba ngày một lần.
Nhưng cô ta không hề rằng, vì tần suất tặng quà giảm đi khiến tâm trạng của gã vô gia cư cũng thay đổi theo.
hôm đó, cô ta thức ăn đến như thường lệ, gã vô gia cư không còn vẻ ơn như trước nữa.
Hắn đột ngột ra , ôm chặt lấy cô ta vào lòng!
Bị gã vô gia cư bất ngờ ôm lấy, La Hân đến mức hồn bay phách lạc.
ghê tởm hoảng , cô ta điên cuồng giãy giụa, lớn tiếng hét lên cầu cứu.
Nhưng kịp cất tiếng, miệng cô ta đã bị hắn bịt chặt, rồi kéo thẳng vào bên trong căn lều rác!
Túi xách của La Hân rơi lại bên .
Cô ta bị lôi vào trong, chỉ kịp phát ra vài tiếng “ưm ưm” rồi biến sau cánh cửa.
Bên trong sẽ xảy ra chuyện gì, tôi chẳng cần gắn camera cũng có đoán được.
Giờ phút này, La Hân đang trải qua những gì tôi từng nếm trải ở trước.
Nhưng này, không còn tôi xông lên cứu cô ta, không còn tôi làm kẻ mạng nữa.
Những điều kinh tởm, nhơ bẩn ấy, cô phải tự mình gánh chịu!
23
Tôi ngồi trong , toàn thân run rẩy, chờ đến tận nửa đêm.
Bên nhìn vào, căn lều rác vẫn im ắng, chẳng ai rằng bên trong đang diễn ra một tấn bi kịch.
Tôi không muốn nhìn nữa, bèn lái về nhà.
Sáng hôm sau, thức dậy, thấy ba tôi vẫn bình thường, vẫn đang chuẩn bị bữa sáng như mọi ngày.
Điều này khiến tôi thắc mắc.
Chẳng lẽ La Hân đã trở về?
Hay cô tích mà chưa ai phát hiện ra?
không, chú và dì chắc chắn sẽ đến tìm ba tôi, đâu nào yên ắng này được.
Tôi định ra xem tình hình bên phía gã vô gia cư, thì hay gặp dì đang vui vẻ chuẩn bị ra khỏi nhà.
Tôi giả vờ hỏi bâng quơ:
“Dì à, La Hân đâu rồi? Cháu có chuyện muốn tìm em ấy.”
Dì tôi đóng cửa lại, tiện miệng đáp:
“Nó nhắn WeChat cho dì qua, nói phải đi công tác ở thành phố bên cạnh vài ngày.”
qua?
Rõ ràng lúc đó cô ta đã bị gã vô gia cư kéo đi rồi mà.
Chẳng lẽ tin nhắn ấy do hắn gửi?
Nghĩ đến việc La Hân đã bị gã vô gia cư chà đạp, trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Tôi làm ra vẻ kinh ngạc, nói dì:
“Không đúng, qua La Hân còn nói cháu đến số 5 đường Tam Nguyên thức ăn cho vô gia cư mà.”
Dì tôi tròn mắt kinh ngạc.
Tôi đã lộ thông tin rồi, nên chỉ cần vội vàng nói thêm:
“Thôi không nói nữa, cháu phải đi làm đây.”
Tôi không ý đến phản ứng của bà ấy, nhanh chóng bỏ đi .
24
Tôi không thực đi làm, mà đỗ gần cổng khu chung cư, lặng lẽ quan sát.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, tôi thấy dì tôi vội vã bắt một chiếc taxi rời đi.
Tôi bám theo sau.
Chiếc chạy thẳng đến vùng ngoại ô.
Tiểu thẩm xuống , dáo dác nhìn quanh căn lều rác, nhưng không thấy bóng dáng gã vô gia cư đâu.
Bà ta chậm rãi tiến đến gần, run rẩy gõ cửa.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa bật mở.
Gương mặt tan nát của gã vô gia cư đột ngột xuất hiện ngay trước mắt bà ta.
Dì tôi hoảng đến mức hét lên thất thanh.
Nhưng bà ta còn chưa kịp phản ứng gì thêm thì đã bị hắn thô bạo kéo vào trong!
Cánh cửa lại nhanh chóng đóng sầm lại.
Không bước vào đó, trông thấy La Hân trong tình trạng nào, bà ta sẽ có biểu cảm gì đây?
trước, La Hân không báo cảnh sát.
Hai vợ chồng cũng chọn cách che giấu tất .
Kết quả, tôi bị hại thê thảm, rồi bị s.át h.ại, ném x.á.c.
này…
Hãy bọn cũng nếm thử mùi vị đó đi!
25
Dì và La Hân đã tích hai ngày nay.
Chú tôi lo đến mức đứng ngồi không yên, nhờ ba tôi giúp đi tìm kiếm.
Ba tôi thật cũng đã cố gắng đi tìm .
Thấy thời cơ đã chín muồi, tôi giả vờ như nhớ ra điều gì đó:
“Chú à, hay chú mau đi báo cảnh sát đi! Cháu chợt nhớ ra hôm đó La Hân có nói sẽ đến đưa đồ ăn cho vô gia cư. Nhưng sau đó lại nhắn tin dì rằng em ấy phải đi công tác xa… Có nào dì đã phát hiện ra điều gì đó…”
Tôi còn chưa nói xong, sắc mặt chú tôi đã trắng bệch.
Chú ấy bật dậy, lao thẳng ra .
Tôi nhanh chóng theo sau, cùng chú đến đồn cảnh sát.
Vì tôi cung cấp được manh mối, cảnh sát liền điều động lực lượng, trực tiếp đến khu ngoại ô.
Bố trí xong xuôi, gõ cửa lều rác.
Gã vô gia cư ló đầu ra đã bị cảnh sát ập đến khống chế, đè chặt xuống đất.
Những còn lại xông vào bên trong.
Tôi và chú cũng vội vàng chạy vào.
Cảnh tượng bên trong khiến tất mọi c.h.ế.t sững!
La Hân và dì đều đã c.h.ế.t.
hai nằm trần trụi trên mặt đất, bụng bị m.ổ toang, một số cơ quan n.ộ.i tạ.ng và tứ chi đều đã biến .
Có vẻ như gã vô gia cư đang xử lý th.i th.ể.
nỗi hãi, trong lòng tôi chỉ còn hả hê.
Cuối cùng bọn cũng phải trả giá!
Tôi quay sang nhìn chú.
Khuôn mặt chú ấy trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run rẩy vì đau đớn.
Đột nhiên, chú lao đến, tung một cú đá thẳng vào mặt gã vô gia cư!
“Đồ súc sinh! Con gái tao đối xử tốt mày như , ngày nào cũng đồ ăn đến cho mày… mà mày lại g.i.ế.t nó! Tại sao? Tại sao hả?”
“Đồ khốn nạn, sao mày không c.h.ế.t đi! Hả? Sao mày không c.h.ế.t đi!”
Chú ấy khóc điên cuồng đạp mạnh vào mặt gã vô gia cư.
Khuôn mặt hắn bị đá đến mức bê bết m.á.u, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị.
“Haha… Chỉ … cảm thấy cô ta đặc biệt… Tao muốn cô ta mãi mãi thuộc về tao.”
26
Những có mặt đều sững sờ trước câu nói của hắn.
Chỉ vì mọi luôn dành cho hắn khinh thường và xa lánh, còn La Hân lại đối xử tốt hắn…
Nên hắn liền g.i.ế.t cô ta?
Cái logic bệnh hoạn gì này?!
Chú tôi giận, định xông lên đá thêm một cú nhưng bị cảnh sát kịp thời ngăn lại.
Dù cũng nghiến răng căm phẫn, nhưng vẫn phải giữ trật tự.
Gã vô gia cư bị áp giải đi ngay sau đó, pháp y cũng nhanh chóng vào cuộc.
Cuối cùng, hắn bị kết án tử hình.
Vụ án này gây chấn động thành phố.
còn sống, La Hân không nổi tiếng.
Nhưng c.h.ế.t đi, cô ta lại được nước đến.
Trên khắp các nền tảng mạng xã hội, câu chuyện của cô bị đem ra làm bài học cảnh báo:
“Không phải lúc nào lòng tốt cũng được đáp trả bằng những điều tích cực. không cẩn trọng, một hành động thiện lương cũng có khiến bạn mạng.”
“ không có bản lĩnh sấm sét, đừng hành thiện trái tim Bồ Tát.”
27
Cái c.h.ế.t thê thảm của La Hân và dì tôi cú sốc quá lớn đối chú.
Sau lo liệu xong hậu cho , tinh thần chú ấy ngày càng suy sụp.
Rồi một ngày nọ, chú trượt chân trong nhà vệ sinh, ngã c.h.ế.t tại chỗ.
Chú ấy cũng đi theo con đường trước của ba tôi.
này, cuối cùng tôi đã trả được mối thù sâu nặng ấy.
Còn tôi và ba vẫn tiếp tục cuộc sống như mọi ngày, không có gì thay đổi.
Bình lặng mà hạnh phúc.
(Hết.)