Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40YU8WyGxF

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 4

Vào cái vòng xã giao thượng lưu của giới ông cháu cha ở thủ đô – đó là điều tôi hằng mơ .

Nó sẽ là bàn đạp để tôi leo giới nhà giàu .

Tôi mở WeChat, mục ghim đầu là một nhóm ba người tên “Ván ”.

Tim tôi khựng lại một nhịp, linh cảm xấu trào .

Tôi nhấn vào, dòng đầu của đoạn chat là một bức ảnh.

Là tôi – hôm ấy mặc áo thun trắng mỏng dính, đường cong lồ lộ, dáng vẻ vừa thấp hèn vừa khêu gợi.

【Anh Vọng, nhỏ đấy, dáng ngon .】

có vẻ trong sáng, ai ngờ câu dẫn như .】

Tay tôi bắt đầu run , tôi ấn mở đoạn ghi âm mà Giang Vọng gửi trong nhóm.

“Khá thú vị đấy… thân hình như , không ngủ phí.”

Tôi tiếp tục lướt xuống.

lần tôi cố tình tình cờ gặp, câu tỏ tình, nước cờ tôi tính kỹ… đều anh mang vào nhóm cợt, châm chọc.

【Cậu Giang, định chơi khi nào đây?】

【Coi xem nhỏ đó giả vờ bao lâu.】

【Đợi lúc nó tưởng mình cưa đổ tôi đá một phát, thế mới vui.】

Tôi siết chặt điện thoại, cảm giác như có một thau nước đá dội từ đầu xuống chân.

Tất cả toan tính, thông minh tự cho mình là khôn khéo của tôi — trong mắt anh chẳng khác một màn kịch rẻ tiền đáng .

nhục nhã tột cùng, nỗi phẫn nộ vì đùa giỡn, và cả nỗi sợ mơ hồ về những điều sẽ xảy — tất cả như cơn sóng dữ nhấn chìm tôi.

phòng tắm mở ra.

Tôi chưa kịp bỏ điện thoại xuống, chỉ có thể cứng đờ ngẩng đầu .

Giang Vọng chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, tóc còn nhỏ giọt nước.

Anh tựa vào khung phòng tắm, rút ra một điếu thuốc từ hộp, châm lửa.

Khói thuốc lượn lờ.

Qua làn khói ấy, ánh mắt anh tôi như đang một món đồ chơi vừa hết hứng — ngạo nghễ, lạnh nhạt, tràn đầy khinh bỉ.

“Sao thế, Hứa Thanh, hết nổi à?”

5.

Đầu óc tôi trống rỗng trong vài giây, rất nhanh đã phản ứng lại.

bây giờ thừa nhận mình là kẻ đào mỏ, anh chắc chắn sẽ đuổi tôi như đuổi rác, tất cả những tôi đầu tư trước đó sẽ tan thành mây khói.

tôi nổi giận bỏ đi, lại đúng ý anh — tôi sẽ trở thành trò mãi mãi cho anh và đám bạn của anh.

Không . Tôi không thể thua như .

Trong ánh mắt giễu cợt của Giang Vọng, tôi ép mình phải bình tĩnh lại.

“Đúng, tôi thừa nhận, tôi đã sớm thân phận của anh.”

“Ai mà chẳng muốn leo trên? Ai mà không muốn sống sung sướng? Tôi sai sao?”

Giang Vọng nhả ra một làn khói thuốc, bước gần tôi một bước, giọng lạnh nhạt đầy khinh thường:

“Không sai. bây giờ, cút đi.”

“Cút?”

Tôi bật . Đây là nhà tôi, mà anh lại muốn đuổi tôi đi?

Cứ làm đại thiếu gia lâu ngày là nghĩ mình ở đâu cũng có quyền ra lệnh à?

Tôi chỉ vào chiếc hồ đắt tiền trên bàn – thứ tôi đã dốc cạn tài sản và còn gánh thêm nợ để mua.

“Giang Vọng, tôi chỉ muốn đào tiền của anh biến, liệu tôi có dám vắt kiệt mọi tiền mình có, thậm chí gánh nợ chỉ để mua tặng anh cái hồ không?”

“Không có kẻ đào mỏ nào lại đem toàn bộ gia sản ra đánh trước khi nhận nào cả, đúng không?”

Giang Vọng hơi sững lại.

Tôi anh dao động , lập tức tung đòn tiếp theo.

Khoé mắt tôi đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

“Đúng, tôi muốn có tiền của anh, tôi không chối.”

tôi không nên, không nên, lại động lòng giữa ván kịch .”

“Tôi nghĩ… tôi nghĩ anh không giống lũ công tử nông cạn quanh Hạ Mộ.”

Tôi bỗng nâng cao giọng:

“Tôi đặt cả lòng tự trọng, tương lai, và tất cả những tôi có vào anh.”

“Kết quả sao? Trong mắt anh, tôi chỉ là một hề để anh mua vui.”

Nói xong, tôi giật lấy chiếc hồ, ném mạnh xuống đất.

mảnh vỡ văng khắp sàn, tim tôi như xé ra mảnh, nét mặt kiên quyết không đổi.

“Tiền tôi không nữa. Ván , tôi cũng không tiếp tục nữa.”

Tôi xoay người, mở lao ra ngoài.

Tôi đặt — anh sẽ giữ tôi lại.

Quả nhiên, ngay khi tôi sắp bước qua hành lang, một cánh tay kéo mạnh tôi lại từ phía sau.

sập lại “rầm” một tiếng.

Giang Vọng đẩy tôi tựa lưng vào , ánh mắt phức tạp tôi.

đã thừa nhận muốn tiền của tôi, hay quá, nói thẳng luôn cho .”

“Ở lại, làm người của tôi. Tiền? Tôi có thừa. Chỉ nghe lời.”

Tôi lạnh lùng đẩy anh ra, giữ một khoảng cách.

“Tôi không muốn làm món đồ chơi của anh.”

“Giang Vọng, anh muốn mua tôi? thôi, giá của tôi không rẻ.”

Nghe , Giang Vọng lại bật . Anh rút điện thoại, bấm vài thao tác.

Một giây sau, điện thoại tôi báo tin nhắn chuyển khoản — số dài dằng dặc sau dấu phẩy.

“Đủ không?”

chưa đủ, tôi sẽ chuyển thêm. Chỉ đạt, làm tôi hài lòng, cả đời , sẽ không thiếu thứ .”

Tôi cúi đầu dòng thông báo trên màn hình, cảm xúc hân hoan gần như trào ra khỏi lòng ngực.

Tối đó, tôi nằm trong vòng tay Giang Vọng, rõ anh vẫn chưa hoàn toàn tin tôi.

chỉ anh không đuổi tôi đi, chỉ ván còn tiếp — tôi thắng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương