Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đều là của tôi đấy, tôi chắc chắn không nhận lầm!
Lọ kem La Mer bằng sứ kia hồi tôi lỡ làm sứt mảnh nhỏ, cái liếc là nhận .
Cô ta múc cả đống kem trong lọ, giơ lên ống kính khoe:
“Các bé ơi, bước dưỡng da với kem rất quan trọng nha, phải dùng nhiều! Kem này siêu cấp ẩm luôn, mùa đông mình còn dùng để bôi chân nữa, chống nẻ chống nhăn cực hiệu quả!”
Bình luận hiện lên làm tôi tức muốn hộc máu:
“Tiểu tiên nữ đúng là có tiền , lấy luôn kem La Mer bôi chân!”
“Tui còn chưa ngửi được mùi La Mer là sao, cho tui hít thử chân của tiên nữ đi!”
Tôi méo .
Cô ta dĩ nhiên xài hoang thế được, có phải đồ của cô ta đâu!
Tuy nhà tôi không thiếu tiền, nhưng món đồ chăm sóc da đắt đỏ La Mer cũng là mồ hôi nước vợ chồng tôi làm .
Bản thân tôi xài còn tiếc, thế mà cô ta lại đem đi… bôi chân?!
Tức nỗi muốn bốc cháy, tôi dùng nick phụ vào bình luận:
“ nền clip quen ghê, lại đổi nhà à?”
Tôi chắc chắn cô ta không biết tôi là ai.
Vài phút sau, thấy chấm đỏ hiện lên, Trương Thiến trả lời:
“Ừ ừ, dọn hôm nay thôi.”
Tôi lại: “Trùng hợp ghê, phòng khách nhà này giống y đúc nhà bạn tui, địa định vị cũng y chang. Bạn tui họ Lâm, bà biết không?”
Chờ gần nửa tiếng không thấy phản hồi.
Xem định làm con rùa rút đây?
Tôi càng giận, lại thêm: “Ủa, không lẽ bạn tui bán nhà không tui? Để tui hỏi lại được.”
Tin vừa gửi chưa đầy giây, Trương Thiến riêng cho tôi:
“Chị ơi, chị có quen Lâm không ạ?”
Tôi trả lời: “Quen chứ. Nhà trong clip là nhà của đó, tui từng tới lần. Cô quen cổ hả?”
Cô ta lại:
“Dạ, em là bà con của chị . hôm nay em ở nhờ nhà chị ấy tạm thời. Nhưng mà chị không thích bị lộ nhà lên mạng, chị làm ơn xoá bình luận giúp em được không ạ?”
Tôi cười lạnh: “Vậy sao không xoá luôn video đi? Ở nhờ nhà người ta, dùng đồ người ta, còn giả vờ là của mình. cô dày .”
“Không cần dối, hũ kem đó là tôi tặng cho Lâm , phiên bản giới hạn, tôi nhận .”
Tôi vừa gửi tin xong, Trương Thiến liền xoá video im luôn.
Bạn thân tôi thử đồ xong rủ đi uống trà chiều, tôi chối .
Tôi phải về nhà lập tức.
Tôi muốn xem thử Trương Thiến còn giở được trò nữa!
9
Vừa bước chân vào cửa, Trương Thiến vội vàng chạy xin lỗi tôi.
Cô ta :
“Chị ơi, lúc em dọn dẹp lỡ làm đổ mỹ phẩm của chị. Vứt đi tiếc quá, nên em dùng chút thôi.
Chị đừng giận nhé, hỏng cái nào coi em đền, em sẽ mua bù cho chị được không?”
Ồ, lại giở chiêu à?
Tôi gật :
“Được thôi, hỏng đền đi.”
Trương Thiến chết sững.
Chắc cô ta không ngờ tôi lại gật .
Cô ta tưởng ai đó sẽ mách chuyện này với tôi, nên chủ động để giành quyền kiểm soát tình hình.
Dù video cũng xóa, không còn bằng chứng, cần cô ta khăng khăng bảo là do lỡ làm vỡ, tiếc của nên dùng ai được .
đây, tôi không hỗ trợ học phí cho Trương Thiến, mà còn hay cho cô ta đồ dùng, vì nghĩ con bé miền núi lên thành phố học hành đủ vất vả.
Tôi quá chiều chuộng, khiến cô ta nghĩ mình muốn xin cũng được.
Hừ!
Lần này tôi sẽ đòi lại từng thứ , coi lấy lại số tiền học phí mà tôi từng tài trợ.
Tôi còn cố ý nhấn mạnh:
“Da chị rất nhạy cảm, xài đồ giả là dị ứng . Nhớ mua ở quầy chính hãng nhé.”
Gương Trương Thiến đỏ bừng tím tái, trông vô cùng đặc sắc, còn biết gượng gạo gật .
Lấy đồ của tôi, còn dám là kem bôi chân?
Đó là cái giá cô ta phải trả.
Không biết Trương Thiến dùng cách , nhưng quả cô ta mua đồ đem trả tôi.
Còn có cả hóa đơn mua tại cửa hàng chính hãng đính kèm.
vẻ đau khổ bị móc tim móc phổi của cô ta, tôi thấy hả hê không tả nổi.
Tất cả là do cô ta tự chuốc lấy.
Hai ngày nay, Dương bận tăng ca liên tục. Trương Thiến có cơ hội gặp anh ấy, tôi cũng xem được “kịch hay”.
Bữa trưa không có Dương ở nhà, đồ ăn Trương Thiến nấu cũng qua loa đại khái.
Tôi hỏi:
“Không phải em phải đi thực tập sao? Không đi à?”
Cô ta ngẩng lên tôi, ánh lạnh nhạt, còn chút nịnh nọt nào :
“Chị nghĩ em ăn không ngồi ở đây ngứa chị à? Bộ chị thấy em không đi làm là phiền hả?”
Ơ…
Tự nhiên cái nồi bay vô tôi?
Tôi cười lạnh:
“Ừ, miễn em vui là được.”
món ăn đơn điệu trên bàn, tôi còn hứng ăn nữa, liền xoay người đi uống trà chiều với bạn thân.
Tôi đưa cô ấy xem trang Tiểu Hồng Thư của Trương Thiến, cô ấy vừa xem vừa tức:
“Đúng là mở mang tầm , dày mức này tôi cũng chịu!”
Cô ấy lo lắng tôi:
“ à, cậu đưa nhỏ trà xanh này vào nhà, cẩn thận rước sói về chuồng đấy.”
Ban tôi còn nghĩ sẽ nhẹ nhàng khiến Trương Thiến tự rút lui, đỡ phải để lại vết nhơ cả đời cho con bé.
Nhưng tôi không ngờ cô ta lại trơ tráo tới mức này.
Vậy tôi cũng không ngại chơi tới cùng với cô ta.
Tôi kéo bạn thân hỏi:
“Cậu có đứa em họ nào là thiếu gia, giỏi tán gái không?”