Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không vội biện , mà mở điện thoại, đưa tài liệu chuẩn sẵn tới mặt thầy.
Dòng đầu tiên trên màn hình, là địa chỉ IP của người bài, được tôi truy xuất từ cụ cứu của hệ thống nội bộ trường, kèm theo mốc thời chi tiết — khớp chính giây thời bài.
Tiếp theo là lịch sử tìm kiếm web của cùng một địa chỉ IP trong tuần được sắp xếp rõ ràng theo thời :
• 1/9 lúc 20:17: 【Cách xin trợ cấp cho viên nghèo đại học, làm sao tăng mức tiền】
•
• 2/9 lúc 14:23: 【Xung quanh toàn con nhà giàu, làm sao để nổi bật giữa họ】
•
• 2/9 lúc 16:41: 【Bối cảnh gia đình ty của Tô Thiển Nhã】
•
• 2/9 lúc 19:05: 【Ngành nghề kinh doanh của cha Thẩm Diệc】
•
• 4/9 lúc 22:03: 【Làm sao bài ẩn danh mà không truy IP】
•
“Tất cả các bản ghi đều được tôi lấy kênh truy vấn khai của trung tâm nhà trường, hệ thống đều có bản sao lưu, có thể bất cứ lúc nào.”
Tôi chỉ vào địa chỉ IP trên màn hình, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Tân Yên. Cô đang nhìn chằm chằm vào dãy số đó, ngón vô thức xoắn lấy vạt áo:
“Quan trọng hơn, địa chỉ MAC của router tương ứng IP trùng khớp hoàn toàn mã thiết WiFi mà số điện thoại của cậu ký sử dụng trong ký túc xá — thông tin tôi nhà kiểm bằng chính bản ghi thanh toán của cậu, có nhân viên có thể làm chứng.”
“Nếu cậu thấy tôi oan uổng, có thể lấy điện thoại ngay bây giờ, để thầy kiểm lịch sử duyệt web, hồ sơ WiFi ký. Hoặc chúng có thể cùng nhà để mặt mọi người — chỉ chứng được những thứ không liên quan cậu, tôi sẽ lập tức bài xin lỗi khai trên diễn đàn.”
Mặt Từ Tân Yên trắng bệch tờ giấy, môi run rẩy, rồi bỗng hét lên the thé:
“Không phải tôi! Tất cả là cậu bịa đặt! Lâm , cậu ghen tị vì tôi cũng nhận được trợ cấp, nên mới cấu kết Tô Thiển Nhã và đám con nhà giàu hãm hại tôi!”
Tiếng cô run rẩy, the thé, nghe càng chói tai giữa không yên lặng.
Tô Thiển Nhã khoanh dựa vào ghế, bật cười lạnh lẽo:
“Hãm hại cậu? Bọn tôi gì phải tốn sức vậy? Tuần cậu còn nói trong ký túc xá rằng Lâm chẳng phải học nghèo thật, chỉ giỏi làm bộ đáng thương để lấy lòng người giàu’. tôi tìm người làm chứng không?”
Thẩm Diệc ngồi bên cạnh, đầu ngón xoay chiếc nhẫn giới hạn, giọng nhàn nhạt nhưng mang lực nặng:
“Có vẻ cậu chưa hiểu rõ nhỉ? Hôm khi đi IP, chạy đi nhà , bọn tôi còn chưa biết gì. Cô ấy tự mình chuẩn xong bằng chứng rồi mới nói tôi giúp nhận từ trung tâm . Cậu nghĩ là cô ấy có người chống lưng mới dám nói à? Thực tế là cô ấy tự mình đào hết đáy của cậu rồi.”
Câu nói ném viên đá xuống mặt hồ, lập tức khiến các bạn học ồ lên đồng loạt:
“Đúng đó! Hôm còn nhờ tôi thời cứu, sợ sót dữ liệu, cả quá trình đều không để ai giúp!”
“Tôi cũng làm chứng được, hôm Từ Tân Yên lén mở sách của khi cô ấy đi vệ !”
“Tôi còn giữ tin nhắn cô gửi ! Mấy hôm còn nói Lâm nhận trợ cấp mà bám lấy đám con nhà giàu, không xứng đáng’, giờ còn muốn chối à?”
Có người đưa điện thoại lên cho cố vấn xem, có người trực tiếp kể những gì họ chứng kiến, lời bênh vực tràn sóng cuốn lấy Từ Tân Yên.
Cô đứng giữa vòng vây, sắc mặt lúc đỏ bừng, lúc trắng bệch, muốn phản bác mà không thể nói được nửa câu, chỉ có thể cắn chặt môi, nước mắt rơi lã chã — nhưng chẳng còn ai thương hại nữa.
Bởi vì khi cô tung tin bịa đặt, chưa nghĩ sẽ mang cho tôi tổn thương lớn thế nào.
6
Tôi vội vã khoác ba lô chạy , vừa đẩy cửa thì thấy gần cả lớp đều có mặt trong phòng.
Tô Thiển Nhã ngồi trên ghế đối diện thầy cố vấn, thấy tôi , cô ấy ngẩng cằm hiệu, ánh mắt đầy động viên. Tôi bước tới đứng bàn làm việc, lòng bàn âm thầm siết chặt — những bằng chứng tôi thức suốt đêm để chuẩn đều nằm trong điện thoại, chi tiết được đối chiếu kỹ càng.
Thầy cố vấn cầm lấy điện thoại của tôi, lần lượt kiểm địa chỉ IP, ảnh chụp đoạn chat, rồi mở hồ sơ xét duyệt học bổng của Từ Tân Yên trong hệ thống. Sắc mặt ông càng lúc càng nặng nề.
Cuối cùng, ông “rầm” một tiếng đặt điện thoại xuống bàn, đốt ngón trắng bệch vì siết quá chặt, ánh mắt nhìn Từ Tân Yên đầy nghiêm khắc:
“Từ Tân Yên, chế độ học bổng dành cho học nghèo là để hỗ trợ những người thực sự và có phẩm chất đạo đức tốt. Không phải là cụ để em ghen ghét, bịa chuyện hãm hại người khác. Em dựng chuyện bôi nhọ bạn học, còn cố ý dùng dư luận gây nhiễu quá trình xét duyệt, vi phạm nghiêm trọng quy định của trường, cũng làm mất đi cái tâm mà một học nhận học bổng nên có.”
Ông dừng một chút, ánh mắt lướt người trong phòng, giọng nói mang theo uy nghi không thể phản kháng: