Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3 - Con Gái Không Được Chọn

5

Những món trang sức cũ kỹ, chẳng mấy để ý kia… mà lại là đồ cổ trị giá 80 triệu tệ.

Tôi cấu mạnh tay mình, hoài nghi liệu có phải đang nằm mơ.

Tôi đã chăm sóc mẹ hơn chục năm, thế mà mẹ chưa từng hé lộ giá trị thật sự của những món trang sức .

Tay run run cầm lên nhẫn cũ đen sì trông thô mộc, lòng tôi dâng lên một cảm xúc phức tạp, sửng sốt, ân hận, hối tiếc… và cả một chút ấm áp khó gọi thành lời.

“Mẹ… ra mẹ vẫn luôn nghĩ cho con…”

Tôi thầm, nước mắt cứ thế lặng lẽ tuôn rơi.

Bỗng dưng, tôi hiểu ra, mẹ không phải không thương tôi, chỉ là bà dùng một mà tôi không hiểu nổi để yêu thương.

Mẹ giấu hết tình yêu sau sự nhạt, âm thầm chuẩn mọi thứ cho tôi.

Nước mắt tôi không sao ngăn nổi.

Tôi cuối cùng cũng hiểu rằng, tình yêu của mẹ vẫn luôn ở đó, chỉ là tôi chưa từng nhận ra.

Khi trở về nhà, tôi kể mọi cho chồng, Trương .

Nghe xong, anh nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, dịu dàng nói:

“Tiểu Phương, thật ra mẹ vẫn luôn yêu em, chỉ là không thể hiện thôi.”

Tôi dựa lòng anh, nước mắt tuôn rơi không dứt.

“Em rồi… bây giờ em đã thật sự hiểu…”

Bất chợt, ký ức ùa về.

Tôi lần đó tác về sớm hơn dự định.

Tình cờ phát hiện mẹ đang ngồi ở ghế mây ngoài ban , lặng lẽ vuốt ve một len cũ đã phai màu, nước mắt âm thầm rơi.

Đó là mẹ đã thức đêm đan cho tôi hồi tôi còn đại , cổ vẫn còn mấy chỗ đan lệch.

Tôi đứng ở , nhìn ánh nắng xuyên rèm mỏng rơi lên hình gầy gò của mẹ, in thành từng mảng loang lổ.

Ký ức bỗng trở nên rõ ràng, mùa đông năm đó rét cắt da, mẹ vừa đan vừa chờ tôi tan muộn về. Tôi còn mình từng chê đó quê mùa, chỉ mặc đúng một lần rồi nhét xuống đáy tủ.

Có lẽ khi , mẹ đang rất tôi.

Lại có lần tôi phải làm việc thâu đêm suốt tháng, đến mức khản cả .

Sáng hôm sau, từ bếp truyền ra mùi quen thuộc.

bếp, mẹ đang nấu cháo thịt nạc trứng bắc thảo tôi thích nhất, gạo được nấu nhừ, trứng bắc thảo xắt nhỏ li ti.

Mẹ quay lưng lại chiên trứng, dây tạp dề lỏng mà cũng không hay.

Những chi tiết mà tôi từng bỏ , bỗng trở nên ấm áp vô cùng.

Mẹ thường cằn nhằn rằng phòng tôi bừa bộn,

Nhưng mỗi lần tác về, quần tủ đều được gấp gọn đậu phụ.

Dù mẹ hay mắng tôi ăn đồ bên ngoài không tốt,

Nhưng tủ lúc nào cũng đầy ắp sủi cảo tôm tươi tôi thích nhất.

Cả những cuốn sách của tác giả tôi từng nhắc

Lần sau về nhà, đã thấy bày ngay ngắn bàn trà.

Tôi không kìm được nước mắt.

“Em vẫn không hiểu… tại sao mẹ lại tỏ ra thiên vị em trai đến ?”

Trương đặt tách cà phê xuống, trầm ngâm nhìn ra ngoài sổ một lúc rồi chậm rãi nói:

“Có lẽ… đó là mẹ bảo vệ em.”

“Em thử nghĩ mà xem,”

Anh quay lại, ánh mắt dịu dàng mà kiên định:

“Mẹ khai để lại nhà và tiền cho Hạo Phong, khiến cũng nghĩ bà thiên vị con trai út.”

“Nhưng thực tế, bà lại để dành cho em số tiền khổng lồ, và giấu kín đó với Hạo Phong.”

Trương dần trầm xuống:

“Phải chăng… mẹ sợ Hạo Phong sẽ quay sang vòi vĩnh em?”

Lời suy đoán tia sét đánh tan màn sương đầu tôi.

Tôi chợt lại bao chi tiết từng mình bỏ ,

Mỗi lần Hạo Phong đến xin tiền, mẹ đều vui vẻ đưa ngay trước mặt tôi,

Nhưng sau lưng lại lặng lẽ nhét tay tôi một phong thư nhỏ.

Mỗi lần Hạo Phong khoe đồng hồ hàng hiệu mới,

Mẹ lại nhìn tôi đầy ẩn ý rồi nói:

“Con gái nhất định phải có tiền riêng, không được phụ thuộc cả.”

Ký ức vỡ òa.

Tôi năm tốt nghiệp đại , mẹ khăng khăng bắt tôi dọn ra ở riêng, tôi khi đó tủi đến bật khóc cả đêm.

Giờ mới hiểu, mẹ là đang ép tôi độc lập.

Còn lần tôi được thăng chức tăng lương, mẹ ngoài miệng chỉ “ừ” một tiếng,

bếp lén lau nước mắt,

tôi bắt gặp, bà còn giả vờ nói: “Hành tây cay mắt đấy.”

ra… tất cả những nhạt, thiên vị … đều là diễn kịch.” tôi nghẹn lại.

Chồng tôi nhẹ gật đầu.

Nước mắt tôi không sao ngừng được.

ra, mẹ không phải không yêu,

Chỉ là bà dùng vụng về nhất để dạy tôi tồn tại một thế giới còn nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Những hành động tưởng thiên vị, thực chất là bức tường bà âm thầm xây để bảo vệ tôi.

Những lời nhạt, chính là liều thuốc cay đắng, buộc tôi phải trưởng thành.

6

Ba tháng sau.

Tôi và chồng mang theo giấy chứng tử của mẹ, bản chứng di sản cùng giấy tờ tùy , chuẩn làm thủ tục thừa kế.

Mẹ đã đời, nhưng mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ gầy guộc của bà lúc cuối đời nằm giường bệnh, tim tôi lại nhói đau kim châm.

Không ngờ đúng lúc đó, chuông đột nhiên vang lên.

“Giờ này lại đến nhỉ?”

Trương nhíu mày, bước ra mở .

Tôi theo sau anh, lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.

mắt mèo, tôi thấy bên ngoài có ba cảnh sát mặc đồng phục đang đứng, vẻ mặt nghiêm trọng.

Vừa mở , viên cảnh sát đầu liền đưa ra thẻ ngành:

“Cô Hà, chúng tôi nhận được đơn tố cáo, nghi ngờ cô chiếm đoạt tài sản của người khác, xin hãy phối hợp điều tra.”

Tôi chết lặng, túi tay rơi “bộp” xuống đất.

“Gì cơ? này không thể nào…”

Đúng lúc , một bóng người quen thuộc bước ra từ sau lưng cảnh sát, là em trai tôi, Hạ Hạo Phong.

Hắn mặc một bộ vest mới tinh, tóc chải bóng lộn, môi nở nụ cười tự tin mà từ bé tôi đã ghét cay ghét đắng.

à, lâu rồi không gặp.”

Hắn làm ra vẻ thiết, nhưng ánh mắt dán chặt hộp trang sức bàn trà.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu tất cả, một luồng khí chạy thẳng từ gót chân lên tới đỉnh đầu.

“Hạo Phong, em có ý gì ?” tôi bắt đầu run lên.

“Đừng căng thẳng mà, .”

Hắn nhún vai, nhẹ tênh đang nói thời tiết:

“Em chỉ cảm thấy, tài sản mẹ để lại nên chia bằng. giấu hết số trang sức quý kia , chẳng phải hơi quá đáng sao?”

“Em đang nói linh tinh gì ?!”

Tôi giận đến toàn run rẩy:

“Mẹ rõ ràng để lại nhà và tiền cho em, còn những trang sức đó là bà đích nói để lại cho !”

Hạo Phong cười :

hả? Có bằng chứng không? Theo em được , trước khi mất mẹ đã không còn mẫn, được có phải ép mẹ nói những lời đó không?”

“Em!!!”

Tôi bước lên một bước, nhưng Trương kịp thời giữ lại.

“Cảnh sát, ở đây nhất định có hiểu lầm.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương