Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8ANBJMI9Td

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cô phòng tôi?”
Giọng của Lục vang lên – lạnh lùng, thậm chí mang theo chút xa cách.
“Em…”
“Miệng thì thích tôi, thật vẫn là thích tiền chứ .”
Lời anh như kim châm băng giá, đ.â.m thẳng vào tim tôi.
Tôi đã thích anh suốt 7 năm, cứ ngỡ rằng những điều mình , Lục nhất định sẽ thấy.
Anh sốt cao mãi hạ, tôi ở bên chăm sóc chút , quả anh lại gọi tên Thành mê man.
Anh kén , tôi tự nấu món, quả anh lại bảo đồ Thành nấu ngon hơn.
lần gọi mãi điện thoại liên lạc , tôi lo anh xảy chuyện, khắp nơi tìm anh như người mất trí, cuối cùng trợ lý lại bảo tôi – Lục tổng đang xem phim với Thành .
Dù tôi , cũng chẳng thể ngăn chấp niệm lòng anh đối với bóng hình Bạch Nguyệt Quang kia.
“Chỉ cần tôi muốn, nào cũng thể giành lại anh ấy.”
Câu đó của Thành lại hiện đầu tôi.
Tôi nghiến răng, đáp:
“Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ. Từ giờ trở , em sẽ thích anh . Cùng lắm sau khi hôn thì mạnh ai nấy sống.”
Lục , đồ đầu gỗ! trăm triệu này tôi nhất định phải lấy bằng !
Tôi tiếp tục mơ mộng đầu, vui vẻ tưởng tượng:
“Mẹ anh điều kiện hậu hĩnh như thế, sau này em lấy tiền của anh nuôi trai trẻ, tức c.h.ế.t anh luôn coi…”
Sắc mặt Lục tối sầm, anh đột nhiên quay người khóa trái cửa phòng, bước bước về phía tôi.
Anh nắm lấy tôi, ép tôi vào tường.
“Mạnh ai nấy sống là sao? Trai trẻ chứ? Là ai? rõ tôi!”
Tôi hơi bất ngờ, hiếm khi thấy anh nổi nóng như vậy.
Ánh anh sắc bén, giọng trầm khàn vang bên tai tôi:
“Cô biết hôn nghĩa là ?”
Nếu là trước đây, lẽ tôi đã sớm mê mẩn chảy cả nước dãi.
Nhưng giờ, lòng tôi chỉ lại cơn tủi thân.
( Truyện dịch bởi Quất Tử, chỉ đăng tải trên MonkeyD, Mọt truyện và kênh youtube Quất Tử Audio )
Nước tôi rơi lã chã:
“Em đã nhiều như thế, anh lại chưa am lòng… em biết …”
Khuôn mặt anh mỗi gần.
Gần mức chỉ cần kiễng chân lên là thể hôn .
Tim tôi đập loạn lồng ngực.
sau, Lục đưa bàn thon dài lên, khẽ lau giọt nước ở khóe tôi.
Anh thở dài, giọng nhẹ nhàng mức gần như thì thầm:
“Cô đúng là đồ ngốc.”
Lại rồi, anh lại đang chế giễu tôi.
Giống y như lần tôi tỏ tình, nào cũng nghĩ tôi là đứa ngốc.
Tôi hất anh , tức giận trừng .
Lục lại như thấy, lười nhác mở miệng:
“ thôi, xuống cơm.”
Tôi theo sau anh xuống phòng .
Món trên bàn bày biện chẳng khác bữa yến tiệc, phong phú hoa cả , vậy mà tôi chẳng thấy đói.
Cổ tôi nãy bị anh bóp đau rát, tôi cúi đầu thử – vẫn ửng đỏ.
Đáng ghét, cái tên Lục này, nãy tôi khóc, giờ lại tỉnh bơ như , uống ngon lành.
Cầu anh béo ú luôn !
Mẹ Lục liếc cổ tôi, mỉm cười ghé sát nhỏ bên tai:
“ điều kiện bổ sung – sinh con, ta thêm 100 triệu.”
Tôi: ?!