Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta tưởng đây là tất cả phản ứng của hắn.
Ta tưởng hắn, không thích ta.
Tiểu tư bảo ta yên tâm.
Dưới bảo đảm hết này đến khác của hắn, ta một bước ba ngoái đầu trở chỗ ở của mình.
Hôm nay quả thực hơi mệt, nằm trên giường được bao lâu, ta liền ngủ thiếp đi.
Nhưng ngủ được bao lâu, ta đột nhiên giật mình tỉnh giấc từ trong mơ.
Ta mơ thấy !
nói lại thấy Phạm Trần An thấp thoáng ở cửa Địa phủ rồi!
Ta không kịp suy kỹ rốt cuộc đây là một giấc mơ, hay là lời cảnh báo nào đó của .
Vội vàng mặc y phục xuống giường, lao khỏi phòng, chạy thẳng đến viện của Phạm Trần An.
chạy đến viện của Phạm Trần An.
Ta nhìn thấy hắn rồi.
Hắn một mình đứng bên cạnh giếng, không biết đang gì.
Ta sắp sợ mất vía, vội vàng chạy tới, một ôm chặt eo hắn kéo phía sau.
“Công tử, người lại gì thế này!”
Tim ta mệt mỏi rồi, đấy.
“Người rốt cuộc có gì mà không thông suốt vậy?!”
Phạm Trần An hoàn , hắn đứng vững cơ , vỗ vỗ cánh ta: “Hỷ Nhi buông ta , ta không có ý định tìm chết.”
Ta lắc đầu: “Không buông.”
Hắn có bất lực: “Ta không có ý định tìm chết, ta là ngủ không được nên ngoài dạo một lát, suy một .”
Giọng điệu của hắn không giống đang lừa ta.
Ta nghi hoặc buông .
Phạm Trần An chỉnh sửa lại quần áo, đột nhiên hỏi ta: “ hình , rất sợ ta chết.”
Ta vội vã gật đầu: “Công tử là người việc lớn.”
Ý tứ là, chết đi đáng tiếc.
Vừa mới mưa xong, hoa hồng trong viện rụng đầy đất.
Phạm Trần An thu hồi ánh mắt, tự mình ngồi xuống đình.
Ta vội vàng đi tới, thừa thắng xông lên: “Công tử, nô tỳ muốn hỏi người một .”
“ gì?”
Ta: “Người rốt cuộc tại lại muốn tìm đến cái chết?”
Viện yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ta có nghe thấy tiếng tim mình đập.
Có lẽ là tâm quá nhiều, đè nặng khiến hắn khó thở.
Hắn thậm chí bằng lòng nói với ta.
“Ta là, cảm thấy không có gì đáng lưu luyến nữa.”
“Khoảng thời gian này, ta luôn nhớ đến nàng ấy, nàng ấy có lẽ vẫn oán ta, cho nên ở Địa phủ ba năm đi đầu thai chuyển thế, ta liền muốn đi tìm nàng ấy, muốn nói với nàng ấy.”
Ta nhìn hắn, nhất thời lặng đi.
Hắn tìm cách chết, là vì muốn đi tìm ta ?
“ đầu tiên ta nàng ấy, ta giấu tâm tư của mình, giả vờ không quan tâm.”
“Tất cả mọi người đều tin rồi, ngay cả nàng ấy tin.”
Phạm Trần An nói: “Mẫu thân ta hy vọng ta thành tài, dốc hết tâm huyết vào ta, vào Tô phủ, một nửa là vì mối tình xưa với Tô bá bá, một nửa là vì ta, muốn kiếm một tiền đồ cho ta, quan tâm ta hiểu ta, đến mức là người đầu tiên phát hiện tâm tư của ta.”
Ta sững sờ, tâm thần khẽ động đậy.
Tuy có dự cảm, nhưng lúc Phạm Trần An tự mình nói những lời này vẫn cảm thấy có đau lòng, hắn nói: “Mẫu thân ta đầu tiên động đánh ta, bắt ta nhận rõ thân phận của mình, đừng tự hủy hoại bản thân.”
11
Đêm khuya.
Trong đình có lạnh, thấy ta rùng mình một cái, Phạm Trần An hoàn .
“Đi thôi, thôi.”
Hắn đứng dậy muốn rời đi, ta lại kéo lấy ống áo hắn.
“Công tử tìm cách chết, vì muốn đi tiểu thư ?”
Hắn khựng lại một lát, quay đầu nhìn ta, ánh mắt mờ mịt khó hiểu.
Ta mím môi, nói: “Nô tỳ có để tiểu thư nhập vào người nô tỳ người một , xong rồi, người có không tìm cách chết nữa không?”
Phạm Trần An cười lắc đầu: “Thôi đi, nàng ấy không muốn ta.”
“Ta luôn… nàng không vui.”
Hắn gạt ta , thấy hắn sắp đi.
Ta hơi sốt ruột rồi.
Trong lòng càng vì hai câu nói đó của hắn mà khó chịu muốn chết.
không , thốt khỏi miệng.
“Nếu nàng ấy muốn người thì ?”
Phạm Trần An dừng lại.
Quay lưng phía ta, rất lâu không động đậy.
Gió đêm bao bọc tiếng thở dài của hắn, truyền đến tai ta.
“Nàng ấy không phải, nhìn thấy rồi ?”
Ta nhất thời không hiểu ý hắn.
Hắn lại nói: “Yên tâm đi, ta không tìm cách chết nữa, ta có việc xong, hiện tại chết.”
“ nghỉ ngơi đi.”
Đợi ta hoàn , hắn không bóng dáng nữa rồi.
Thất lạc phách trở phòng.
Vừa ngẩng đầu lên, giật mình.
đang ngồi trước bàn chán nản đợi ta.
“ lại đến đây?”
Ta vội vàng đóng cửa chạy tới.
“Vừa nãy có phải vào mộng của ta không?”
sững sờ: “Không có.”
À, hóa là mơ thôi à?
Ta ngã khuỵu xuống ghế, buồn ngủ rũ rượi: “ tìm ta gì thế?”
“Đến chúc mừng .”
Ta chớp chớp mắt, ngồi dậy: “Cái gì?”
“Ta đến chúc mừng , ý định tìm chết của Phạm Trần An tiêu tan, nhiệm vụ của hoàn thành trước thời hạn rồi.”
Cái gì?
Nhưng ta hình chẳng gì cả mà?
một lát, ta có chột dạ nhìn : “Bây giờ sẽ không phải là đến đưa ta đi đấy chứ?”
lắc đầu: “ mười ngày thời gian, mười ngày vừa đến, phách tự nhiên rời khỏi xác, ta hà tất phải giục .”