Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mấy ngày trước , tôi quét mã thuê một đạp . Đến thanh toán tôi lại thấy cước phí bằng 0.
Ban đầu, tôi còn tưởng mình vớ được món hời.
Sau này mới vỡ lẽ, hóa ra tôi đã bước một chân vào cửa tử…
“King coong.” Tôi day day thái dương đang giật liên hồi.
“Phiền c.h.ế.t được ! Nửa nửa ai lại bấm thế hả? Còn bấm nữa là bố báo sát đấy!”
Dạo này tôi bận tối mắt tối mũi, ngày nào cũng tăng ca đến tận nửa , mệt rũ người .
Từ thứ sáu tuần trước , chẳng biết kẻ rảnh rỗi nào cứ canh tôi vừa chợp mắt là lại bấm .
Ban đầu tôi tưởng ai nhầm nhà nên mặc kệ. Nhưng cứ reo mãi không dứt, nửa nửa thế này tôi đâu dám mở cửa.
Tôi bèn lén nhìn mắt mèo. Lạ lùng thay , tắt ngấm ngay lập tức.
Nhìn mắt mèo ra ngoài, hành lang trống rỗng, chẳng có bóng người nào.
Tôi day day tai, nghi ngờ ban nãy mình nằm mơ nên quay người định về phòng ngủ.
“King coong, king coong…” Sau lưng lại vang lên của, âm thanh dồn dập chói tai, nghe mèo giẫm phải đuôi.
Tim tôi đập thình thịch trống dồn. Những vụ án g.i.ế.c người từng xem trên mạng cứ thế lần lượt hiện ra trong đầu tôi .
Tôi bắt đầu hối hận vì ham yên tĩnh mà chọn căn hộ ở này , nơi chẳng có hộ dân nào khác.
Ngay tôi định báo sát ngừng bặt. Tôi đợi rất lâu cũng không thấy nó vang lên lần nữa.
Dù vậy suốt tôi vẫn không dám ngủ, ôm khư khư điện thoại thức trắng đến sáng.
Thế nhưng sáng sau vừa mở cửa ra , tôi tức điên người . Chỉ thấy một đạp nằm ngang cửa, chặn hết lối của tôi .
Trên tay lái còn treo một vật m.á.u me đầm đìa. Tôi nhìn kỹ lại , là một con ch.ó lột da.
Máu nóng dồn lên não, đứa thất đức nào chơi ác thế này !
Tôi nghĩ ngay đến Vương ở trên .
Mấy trước tôi với gã có lời lại vì chuyện con ch.ó nhà gã phóng uế bừa bãi. đó gã còn buông lời đe dọa, bảo tôi cứ đợi đấy!
Tối tan , tôi thấy gã cũng cưỡi một đạp thế này . Không ngờ tên khốn này thù dai đến vậy .
Cơn giận bốc lên không sao kìm được . Tôi chạy ba bước thành hai lao lên , định cãi nhau tay đôi với gã.
Ai ngờ dù tôi đập cửa kiểu thằng cha đó cũng nhất quyết không mở. Rõ ràng tôi nhìn mắt mèo thấy mắt gã đang nhìn ra mà.
Tức quá tôi đứng ngoài cửa c.h.ử.i đổng hồi lâu. Thằng khốn nạn đó cũng nhịn giỏi thật, cứ im thin thít chẳng hé răng nửa lời.
Nhìn đồng hồ thấy sắp muộn , tôi đành hậm hực chạy xuống .
Trước khi , tôi để ý thấy cửa nhà Vương có hai túi rác đen bốc mùi tanh ngọt lợm giọng. Chắc là tích mấy ngày rồi , ruồi nhặng bu đầy .
Tôi đảo mắt suy tính, bỗng nảy ra một ý.
2.
Tôi gọi điện khiếu nại với ban quản tòa nhà, bảo là trước cửa nhà Vương có rác lạ, không khéo là xác c.h.ế.t cũng nên. Đã chơi khăm tôi tôi cũng chơi lại , gã tởm c.h.ế.t .
Nhưng không ngờ, tan về nhà, tôi hỏi lại ban quản , họ lại bảo khu này không có chủ hộ nào tên Vương . “!”
Từ ba năm trước khi tôi chuyển đến đây, gã đã sống ở trên rồi . trước tôi mới gặp gã xong, sao lại không có được !
Chắc ban quản bao che gã!
Từ lâu tôi đã nghe đồn tên Vương này là họ hàng với sếp nào đó bên quản tòa nhà. Trước giờ gã việc ngang ngược hống hách, đắc tội với bao nhiêu người . mọi người trong khu chung cư cứ nhắc đến gã là nhăn mặt lắc đầu.
Hơn nữa lão già này chắc đã nhận được tin tôi khiếu nại rồi . Vì từ đó trở , tối nào gã cũng đến quấy rối tôi .
Lần nào mở cửa kiểm tra, tôi cũng chỉ thấy một đạp ngang cửa, chẳng bắt được người .
Kinh tởm hơn là trên thân luôn dính đầy thịt vụn nát bét và thứ chất lỏng nhầy nhụa đỏ trắng lẫn lộn.
Tôi lên tìm gã nhưng gã nhất quyết không mở cửa.
Tôi gọi ban quản họ bảo trên nhà tôi chẳng có ai ở. Đòi xem camera họ bảo tôi gây sự vô !
Sau đó tôi báo sát. sát đến trích xuất camera phát hiện từ thứ sáu tuần trước camera đã hỏng. Cuối cùng đành phải bỏ .
Tôi tức đến đau đầu.
“Tôn Thụ, sao sắc mặt cậu khó coi thế?” Tôi đang đầy một bụng bực dọc không chỗ trút, thấy đồng nghiệp Tiểu Phương hỏi, tôi vội vàng kéo tay cậu ta kể lể một tràng.
“Cậu bảo nửa có người chơi khăm á?” Tiểu Phương tò mò hỏi.
Tôi gật đầu lia lịa: ” Đúng thế, đúng thế! tôi đau đầu chóng mặt, chẳng ngủ nghê được . Cậu xem quầng thâm mắt của tôi này , khóe mắt hình cũng thêm mấy nếp nhăn rồi . Mẹ ơi! Tôi còn chưa lấy vợ đâu đấy, mặt tiền này còn phải dùng!”
Tôi vẻ mặt đau khổ thái quá.
Tiểu Phương cười đẩy tôi một : “Không phải cậu dụ dỗ bạn gái nhà người ta nên trả thù đấy chứ?” Tôi mếu máo: ” Tôi mà có bản lĩnh đó đâu cần ế chỏng chơ suốt ba mươi năm nay.”
“Cậu bảo mở cửa ra bên ngoài không có à ?” “Lại còn ngay nửa ?” “Không phải là không có , mà là có một đạp , chặn ngay cửa nhà tôi . Tôi nghi là trên …”
Tiểu Phương bỗng nhớ ra điều , tôi chưa kịp nói hết đã cậu ta ngắt lời. Cậu ta nhìn quanh quất, rồi thần bí ghé sát vào tôi : “Cậu đã nghe câu chuyện đó chưa ?”
3.
“Có một người cứ nửa là nghe thấy đập bóng trên nhà mình . Sau đó anh ta tìm hàng xóm, lại được bảo là nhà không có trẻ con. Một ngày nọ, khi đập bóng vang lên, anh ta chạy lên . Kết quả cậu biết anh ta nhìn thấy không ?”
Ánh mắt Tiểu Phương trở nên quỷ dị, nhìn chằm chằm vào tôi . Tôi cậu ta nhìn đến rợn người , dè dặt hỏi: “Thấy ?”
Cậu ta cười tinh quái: “Sáng mai tôi sẽ nói cậu biết .”
Tôi chặn cậu ta lại không : “Thằng quỷ này đừng có úp mở nữa! Nói chuyện nửa vời, coi chừng ế vợ!”
Cậu ta đắc ý lắc lư đầu: “Thấy cậu có thành ý vậy , tôi nói cậu biết nhé! Đó là ‘Thắp đèn lồng đường ray’.”
“Nghĩa là sao ?”
“Gặp ma chứ sao !”