Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
“Còn dám cãi?” khoanh tay, từ trên cao nhìn tôi, “Chứng cứ đâu? Cậu lấy được không? Giờ máy hỏng rồi, chết không đối chứng, tất nhiên cậu muốn thì .”
Lý Khiết cũng hùa theo, châm chọc:
“Đúng vậy, người mặt không lòng. Bình thường nhìn cậu im lặng ngoan ngoãn, ai ngờ tâm tư sâu . Dùng tiền của bọn tôi để lấp cái hố không đáy nhà cậu, cậu thấy lương tâm yên ổn sao?”
Ngay cả Trương Manh cũng lên tiếng, không lớn từng nhát búa gõ thẳng tim tôi:
“ , làm sai thì nhận đi được. Bọn tôi cũng không người không thông cảm. Cậu tiền, chuyện coi xong.”
?
Tôi lấy mà ? Tôi căn bản chưa từng lấy tiền của !
lời qua tiếng , không cho tôi một chút cơ hội nào để giải thích.
Những câu chữ đó một tấm lưới dày đặc, trói chặt tôi bên , khiến tôi nghẹt thở.
Ngày hôm sau, điều tôi sợ hãi nhất cuối cùng vẫn xảy .
thường , tôi mang cơm viện cho mẹ. khi đẩy cửa phòng , ba gương mặt mà tôi sợ gặp nhất hiện .
, Lý Khiết, Trương Manh – cả ba người đều tìm được phòng của mẹ tôi.
phòng, mẹ tôi ngồi co quắp trên giường, hai tay nắm chặt mép ga, vẻ mặt bất an.
đang đứng cạnh giường, thao thao bất tuyệt:
“…Dì à, bọn cháu cũng không muốn làm phiền dì tĩnh dưỡng. lần làm quá đáng quá, bọn cháu thật sự hết cách rồi.
Tiền ăn bốn người, tám mươi ngàn, toàn bộ bị cô ấy đem đi đóng viện phí cho dì.
Bọn cháu cũng chỉ sinh viên, chẳng dư dả , số tiền với bọn cháu không nhỏ đâu…”
Sắc mặt mẹ tôi bỗng chốc trắng bệch.
Bà nhìn tôi bước , đôi mắt đục ngầu tràn đầy kinh hãi không dám tin.
“ …” bà run rẩy, “Những … thật sao?”
“Không , mẹ! Mẹ đừng nghe bậy!” Tôi lao , cuống quýt giải thích.
“Dì xem, giờ cô ấy vẫn không chịu nhận.” Lý Khiết lạnh nhạt chen lời.
Cơ thể mẹ tôi run lên, bà nắm chặt lấy tay tôi:
“ , thật cho mẹ. Có đúng vậy không? Nếu con lấy tiền của bạn học, thì dù mẹ có chết đi, cũng không thể tiêu đồng tiền !”
xong, bà bất ngờ vén chăn, cố sức muốn giường.
“Mẹ, mẹ làm vậy!” Tôi vội vàng đỡ bà
bà hất mạnh tôi , rồi dưới ánh mắt hả hê của hai người kia, dưới sự chứng kiến của những nhân người nhà khác phòng, bà quỳ sụp trước mặt .
“Các cháu, các cháu, đừng báo cảnh sát!” mẹ tôi nghẹn ngào, “ nhà chúng tôi có lỗi với các cháu! Số tiền , nhất định sẽ ! Dù có bán sạch cũng ! các cháu tha cho con gái tôi, nó còn nhỏ, không thể mang án được!”
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác cả giới sụp đổ.
Tôi lao tới muốn đỡ mẹ đứng lên, gào khản cả :
“Mẹ! Mẹ đứng dậy đi! Không con tiêu tiền! Tại sao chúng ta ? Tại sao quỳ cầu !”
“Bốp!”
Một cái tát giòn tan giáng thẳng mặt tôi.
Người đánh tôi, chính mẹ tôi.
Bà nhìn tôi, đôi mắt ngập tràn thất vọng đau đớn:
“Đồ vô dụng! Còn không mau quỳ lỗi bạn học đi!”
Mặt tôi rát bỏng, chẳng thấm đâu so với nỗi đau lòng.
Tôi nhìn mẹ đang quỳ trên nền đất, nhìn dáng vẻ bà thấp hèn cầu , nhìn bộ mặt hả hê của hai người kia, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Vì sao?
Vì sao chẳng ai tin tôi?
Tôi không mình đã rời khỏi viện bằng cách nào.
Mặt nóng rát, tim chỉ còn sự tê dại lạnh lẽo.
Tôi lảo đảo bước trên sân trường, cho khi một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy tôi.
“ , sao ? Mặt em sao đỏ ?”
Trần Vũ. Anh vừa tan học, thấy tôi thất thần , gương mặt đầy lo lắng.
Nhìn thấy anh, con đê tôi gắng gượng bao lâu cuối cùng cũng vỡ tung.
Tôi lao lòng anh, bật khóc nức nở, đem tất cả ấm ức, phẫn nộ, bất lực òa theo tiếng khóc.
Trần Vũ không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ ôm lấy tôi, dịu dàng vỗ về lưng, cho khi tiếng khóc dần lắng .
Tôi ngắt quãng kể cho anh tất cả.